Đao tử Đào Ngọc Khiêm lắc đầu mỉm cười, sau đó cất giọng
- Đánh cái lưỡng bại câu thương sao, điều này chưa hẳn các vị đã làm được, từ trước tới nay hai bên chúng ta cũng làm gì đến mức phải thù mới hận cũ chứ…
Không đợi Đao Tử nói xong bên kia một phụ nữ đã xông lên mắng té tát Đao tử, người này không ai khác chính là Hồ Hoài Thu.
- Không có thù cũ, không có hận mới còn nhớ hai mươi sáu năm trước khi mà Phan tộc các người chưa có cái gì trong tay, để chiếm đoạt Ngũ Long Đảo, các người đã làm cho bao nhiêu gia đình phải li tán, mà trong số đó có gia đình tôi đây.
chỉ vì các người mà cha mẹ tôi phải chết, chị em chúng tối phải trở thành những đứa trẻ mồ côi. như thế mà không thù, không thù thì là cái gì, hôm nay Phan tộc phải cho chị em chúng tôi một cái công đạo, các người phải trả lại cả vốn lẫn lãi.
Nghe vậy đao tử tỏ ra ngoài ý muốn một chút, không nghĩ tới đại phu nhân vậy mà lại là cô bé kia, không nghĩ rằng những năm tháng này chị em họ lại trà trộn vào Phan tộc với mục đích trả thù, chẳng trách bao những lần gần đây phan tộc luôn bị phục kích, và đánh mặt liên tục, dù vậy Đao tử cũng bình tĩnh ứng đối và vẫn dành cho Hồ Hoài Thu sự tôn trọng nhất định.
Phu nhân, chuyện hơn hai mưới năm trước xảy ra đều là ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không cố tình gây ra cho cái chết của cha mẹ phu nhân, nhưng mà chúng tôi cũng đã có những đền bù thỏa đáng lúc đó rồi, chẳng lẽ…
Hồ Hoài Thu ngay lập tức cướp lời.
- Đền ngoài ý muốn, đền bù thỏa đáng ư, khi thấy gia đình tôi không chịu chuyển đi, các người luôn tìm cách để khiến chúng tôi không còn đường sống, vậy nên các người đã hãm hại cha tôi, mẹ tôi vì quá thương tâm mà đi theo cha tôi, còn người chết các người đền được sao, các người khiến cho cha mẹ tôi sống lại được hay sao. các người làm gia đình tôi tan nát thì hôm nay các người cũng hãy thử cảm giác đó đi.
Nghe nói vậy Đao Tử Đào Ngọc Khiêm hơi nhíu mày một tý đang định cất lời thì Bên kia Cao Thành Nam đã nói.
- Đúng vậy, nhớ năm đó khi a rể tôi mất, chị gái tôi đã vô cùng đau khổ, rồi cuối cùng tự tử mà chết, mà người tôi mang ơn nhiều nhất chính là anh chị, bởi lúc bé anh chị là người chăm lo nuôi tôi khôn lớn, không ngờ ngày trở về thì anh chị đã không còn nữa, mà người gây ra lại chính là Phan tộc các vị, hôm nay nhất định tôi phải đòi lại công đạo cho các cháu tôi, và cũng là ngày mà Phan tộc sẽ chỉ còn lại là lịch sử.
Nghe thấy tuyên bố hùng hồn như vậy của Cao Thành Nam, thì Đao Tử Đào Ngọc Khiêm cất giọng cười khình thường một tiếng sau đó nói.
- Khiến cho Phan tộc đi vào lịch sử, các người đủ sức sao? các người lấy cái gì để cho Phan tộc đi vào lịch sử?
khi vừa nói xong thì một tiếng quá từ đằng xa mà tới.
- Không được sao, lấy cái gì ư, thềm chúng tôi nữa thì Phan tộc các người lấy cái gì chống lại? chỉ là một con chó của Phan Thái Hùng mà thôi cũng dám lên mặt cuồng ngôn loạn ngữ, khôn hồn thì cút đi, khỏi chịu sự nhục nhã và đau khổ.
Giọng nói vừa dứt thì cũng là lúc bốn bóng người đã xuất hiện trong sân, bốn người đều tuổi độ năm mươi, khí tức mạnh mẽ, khuôn mặt hồng hào, huyệt thái dương nhô cao dày cộm, họ đạp không mà đến, dường như mỗi người trong bọn họ đều đã đạt tới tông sư chi cảnh đỉnh phong, trong đó có người dường như không thể nhìn ra sau cạn, bởi ông ta khí tức âm trầm, nội liễm thu gọn, không ai nhìn ra được tu vi của người này, đứng vững trong sân lúc này một người đầu trọc tiến lên phía trước cất giọng châm chọc.
- Phan tộc lợi hại lắm hay sao? các người dũng khí thật to nha. để hôm nay Thiết Sơn Thủ chúng ta thử xem các người lợi hại cỡ nào.
Người cất giọng vừa rồi không ai khác chính là lão tứ Đàm Thiên Đức một trong bốn người Thiết Sơn Thủ, người này từ xưa tới nay vốn có tiếng tăm là người hùng ác, ra tay tàn nhẫn độc địa bởi vậy mà trong bốn người tiếng tăm của hắn lừng lẫy nhất, mặc dù vậy công phu lại là người thấp nhất trong bốn người. Mặc dù ở đây chưa ai thấy hắn ra tay nhưng nghe đồn hắn đã đạt tới tông sư cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa là bước chân đạt tới đại tông sư. Nếu quả thực như vậy ba người còn lại chẳng lẽ là Đại Tông sư chi cảnh?
Lúc này phía Phan tộc đã có một số người tỏ ra hoang mang lo lắng, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy? chẳng lẽ hôm nay nhà họ phan lại phải chịu cảnh diệt tộc hay sao, suy nghĩ này đã khiến họ thối chí và đã có ý định đào vong.
Khi mà bên Phan tộc đang suy yếu nội tâm thì bên kia chiến tuyến Hắc Hổ bang lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, lúc này Cao Thành Nam tiến lên phía trước cung kính với bốn người Thiết Sơn Thủ.
- Nghe đại danh của bốn vị trong Thiết Sơn Thủ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh dự, hôm nay có sự giúp đỡ của các vị thì diệt Phan tộc là điều nắm trong lòng bàn tay, Cho dù Phan Thái Hùng có sống lại cũng chỉ làm nền cho các vị. hôm nay mọi việc xin nhờ cả vào bốn vị.
Nghe nói như thế Lão tứ Đàm Thiên Đức khinh thường nói.
- Cao bang chủ yên tâm, hôm nay bốn anh em chúng tôi sẽ hết lòng trợ giúp, ngài cứ yên tâm.
Lúc này người đàn ông âm trầm bên Thiết Sơn Thủ bỗng đi ra chất vấn.
- Chẳng hay Cao bang chủ nói Phan Thai Hùng chết rồi là sao?
Người này không ai khác Chính là lão đại trong Thiết Sơn Thủ Đàm Thiên Anh. nghe tiếng chất vẫn Cao Thành Nam cất giọng giải thích.
- Thưa tiền bối, chẳng là Phan Thái Hùng bệnh nặng lâu nay, nghe nói vài hôm trước lúc châm cứu không may có sai sót, bệnh tình trở nên nguy kịch, và khả năng không sống qua hôm nay.
Cao Thành Nam chỉ nói như vậy, mà không đem chuyện ngân châm bị hạ độc nói ra. Còn Đàm Thiên Anh thì lắc đầu tỏ ra tiếc hận.
- Nghe Nói Phan Thái Hùng Đã bước chân vào đại tông sư đỉnh phong, hôm nay ta muốn tới cũng là để kiểm chứng lời đồn đoán này, nếu quả thật ông ta chết rồi thì thật là đáng tiếc.
sau đó ông ta lại cất giọng khàn khàn.
- Nếu như Phan Thái Hùng đã chết rồi vạy thì nhà họ Phan cũng không cần phải tồn tại nữa, cứ diệt đi là xong.
Lời nói của ông ta vô cùng nhẹ nhà nhưng mà trong lòng mọi người lại vô cùng rung động. dứt lời ông ta nhìn sang Cao Thành Nam, hiểu ý của Đàm Thiên Anh, lúc này Cao Thành Nam bỗng dưng hét lên một tiếng ra lệnh cho đám người.
- Giết…!!!