Không giết sao? câu hỏi vang lên từ Miệng Phan Thái Học, làm cho mọi người trong gia tộc họ Phan cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Phan Thái Hùng, như đang chờ đợi một câu giải thích, họ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về lão gia chủ như đang dò xét, chả nhẽ một người quả quyết như lão gia chủ, vậy mà hôm nay lại dễ dàng tha cho cả một đám người mà như cá nằm trên thớt này? Thấy đám người tỏ vẻ ngạc nhiên và đưa những ánh mắt soi mói nhìn mình, thì Phan Thái Hùng chỉ nhạt cười một tiếng rồi cất lời.
- Làm sao? Không hài lòng sao? chả nhẽ các người còn muốn đổ máu, muốn có thương vong thì mới hài lòng? Giặc cùng đường không nên đuổi, vả lại các người có nghĩ rằng nếu như quần thì các người sẽ không sao,sẽ không có người bị thương, sẽ không có người vong mạng.
Dừng một lúc Phan Thái Hùng lại tiếp tục.
- Nếu quần ẩu, với lực lượng áp đảo của bọn họ, chúng ta sẽ thương vong không hề nhẹ, như vậy tổn thất thì tại sao chúng ta phải làm, sao không đi bằng một con đường khác, chúng ta vẫn có rất lớn lợi ích, và lại được thêm một cái tiếng nữa, vậy thì sao không làm mà phải chọn cách đổ máu, nếu như đánh lên người thân các người chẳng may bỏ mạng vậy các người có đau lòng không? và nếu người thân bỏ mạng thì lòng hận thù các người lại thêm nặng, và còn nhiều điều nữa. như các người thấy đấy giờ chúng ta chiếm được không ít lợi ích, và tổn thất cũng là ít nhất, như vậy chẳng tốt hơn sao? các người nên dùng đầu óc một chút, không phải lúc nào cũng cứ chém chém giết giết mới được, phải biết linh hoạt trong mỗi tình huống, như vậy mới có được những thứ mình muốn, cũng chính là sự sáng suốt để quyết định điều đúng đắn.
Nghe những lời răn dạy của Phan Thái Hùng lúc này những người trong gia tộc họ Phan như được mở mang đầu óc bọn họ thầm nghĩ. Đúng là lão gia chủ chí lý, không hổ là người đã một tay sáng lập nên Phan tộc hùng mạnh, không những vậy lần này gia tộc họ phan còn thu được không ít lợi ích, như vậy sau lần này gia tộc họ phan lại vươn lên không ít, và lại không phải chịu thêm tổn thất nào, đúng là quá tốt, bởi vậy mà lúc này họ tỏ ra vô cùng hài lòng.
- Lần này chúng ta thu hoạch được không ít chỗ tốt, công lao này có một phần không nhỏ của Cậu Thanh Sơn, nếu hôm nay không có cậu ấy thì hôm nay có lẽ Phan tộc chúng ta sẽ là chó gà không còn.
dường như có điều gì muốn nói nên Phan Thái Hùng rào trước đón sau, còn mang hết công lao dành cho Thanh Sơn.
- Lão gia chủ có điều gì muốn nói, xin cứ nói đi, Phan tộc chúng ta trải qua sóng gió không ngã, vậy sau này nhất định sẽ càng thêm thịnh vượng.
- Đúng vậy, xin mời lão gia chủ nói, Phan tộc chúng ta là một thể thống nhất, có chuyện gì cùng nhau gải quyết lão gia chủ không nên rào trước đón sau như vậy.
Sau đó là hoàng loạt lời nói mời PHan Thái Hùng nói ra những điều ấp úng trong lòng. Phan Thái Hùng cũng không chần chờ nữa, lúc này ông ta lấy hơi rồi cất giọng vang vọng toàn trường.
- Đúng vậy, mặc dù tôi đã không còn điều hành những hoạt động trong gia tộc bao nhiêu năm nay, hôm nay xảy ra biến cố và cũng là cơ hội cho gia tộc chúng ta, mà công lao này có công không nhỏ của cậu Thanh Sơn, bởi vậy, tôi sẽ trích ra mười phần trăm cổ phần cho Cậu ấy, không biết mọi người có ý kiến gì không?
Nghe đến mười phần trăm thì những người trong gia tộc họ Phan cảm giác ong ong trong đầu, họ như không tin vào tai của mình vậy, không nghĩ tới lão gia chủ vậy mà sẵn sàng ném ra mười phần trăm cổ phần cho một người chỉ mới gặp một vài lần. nhưng dù có khúc mắc trong lòng nhưng mà bọn họ cũng không dám có ý kiến gì, bởi vì bọn họ không biết Thanh Sơn, nhưng mà bọn họ biết được là Phan tộc có được như ngày hôm nay đều là nhờ công của Phan Thái Hùng, nếu không có Phan Thái Hùng thì không biết giờ này họ đang lang thang ở đâu nữa.
Nghe thấy Phan Thái Hùng vậy mà không ngần ngại cắt cho mình mười phần trăm cổ phần của gia tộc, Thanh Sơn vội bước ra từ chối.
- Không được không được Lão gia chủ, tôi không có công trạng gì tôi không nhận đâu, vả lại tôi cũng không cần dùng đến tiền làm gì.
- không có gì, ông tôi đã nói như vậy cậu cứ nhận đi, làm sao phải từ chối chứ, nếu cậu vẫn từ chối thì hôm sau chúng tôi không dám nhờ cậy cậu nữa đâu.
Phan Như Nguyệt cũng cất lời nói thêm vào để Thanh Sơn không còn từ chối, cuối cùng từ chối mãi không được, Thanh Sơn đành nhận lấy mười phần trăm cổ phần. Sau đó thư ký đưa cho Thanh Sơn một tập giấy tờ cho Thanh Sơn ký cuối cùng Thanh Sơn nhận lấy mười phần trăm cổ phần.
- Thôi được tôi sẽ nhận mười phần trăm cổ phần này, nhưng mà tôi cứ để ở đây, khi nào cần thì tôi sẽ lấy, còn không các vị cứ dùng để đầu tư hoặc làm cái gì thì tùy các vị, coi như tôi ủy quyền cho Như Nguyệt giữ hộ số cổ phần này vậy.
sau khi mọi việc xong xuôi, Thanh Sơn về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, còn lúc này trong sân Phan Thái Học vội hỏi Phan Thái Hùng.
Cha tại sao lại cho cậu ta nhiều như vậy? mười phần trăm là con số không hề nhỏ đó cha biết không?
Phan Thái Hùng chỉ cười một tiếng sau đó hưng phấn nói.
- Phan tộc chúng ta nhặt được bảo, phan tộc chúng ta nhặt được bảo, hahaha…
Nói xong ông ta không giải thích gì thêm mà quay người đi về hậu viện. để lại cho Phan Thái Học khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì…