Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 142: Thiết hạ cạm bẫy




Nghe câu hỏi của Đào Bá Duy hai anh em họ Trương không biết trả lời như thế nào cho phải, bởi vì dường như anh em bọn họ cảm nhận được một tia địch ý từ phía Đào Bá Duy phát tiết ra ngoài, và có ý định nhằm vào anh em bọn họ, nên giờ trả lời như thế nào đều sẽ bị khép tội. Nhưng dù sao Đào Duy là môn chủ không thể không trả lời, cuối cùng Trương Hồng cũng quyết định nói về nhiệm vụ.

- Khởi bẩm môn chủ, nhiệm vụ lần này gần như đã hoàn thành, nhưng vì một vài lý do nên vẫn chưa thế đưa người về đây được.

Nghe thế Đào Bá Duy tỏ vẻ tức giận, ông ta vỗ mạnh tay phải một cái vào thanh ghế nghe một tiếng rắc rồi cất giọng chất vấn.

- Thế nào gọi là gần như hoàn thành, ngươi giải thích hộ ta cái, trong này chỉ có hoàn thành và không hoàn thành mà thôi, anh em hai người trở về mà không mang theo được kết quả như thế gọi là không hoàn thành, hiểu chưa?

- Nhưng mà…

Trương Hoàng đang định cất tiếng thì Đào Bá Duy lại quát lên

- Không có nhưng nhị gì cả, đã không hoàn thành mà trở về thì coi như rời bỏ nhiệm vụ, coi như phản bội sư môn, kết cục như thế nào chắc là hai anh em các người không cần ta nói thêm.

Hai anh em Trương Hông há hốc mồm, bởi vì ngay khi vào cửa anh em bọn họ đã bị đánh phủ đầu rơi vào thế bị động, không còn có cơ hội giải thích, cuối cùng Trương Hồng lại cất tiếng giải thích.



- Bẩm môn chủ, lần này đến đây không phải anh em chúng tôi muốn rời bỏ nhiệm vụ, mà là sư phụ chúng tôi muốn anh em chúng tôi bàn giao lại nhiệm vụ, và từ đây xin rời khỏi tông môn, mọi công việc trong môn từ nay không liên quan gì đến hai anh em chúng tôi nữa, vả lại từ ngày gia nhập tới giờ chúng tôi đã vì tông môn cống hiến bao nhiêu sức lực mà chưa một lời oán than hay đòi hỏi điều gì, bởi vậy chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi cũng chỉ có công mà không nợ tông môn bất kỳ thứ gì!!!

Nghe thế Đào Bá Duy mặt đỏ tía tai càng trở nên tức giận hơn, ông ta cười gằn lên từng tiếng.

- Hay, hay cho câu không nợ nần bất kỳ điều gì, anh em hai người nên biết lúc gia nhập môn phái đã phát lời tuyên thệ cái gì? Huyết Đao Môn không phải thích vào là vào, thích ra là ra, nếu hai anh em các người đã nói vậy thị có thể khép vào tội phải bội sư môn, cái chết là không thể tránh khỏi.

Nói xong Đào Bá Duy phất tay cho hai tên đệ tử rồi ra lệnh.

- Đưa hai anh em bọn hắn xuống, nhốt vào đại lao chờ hội đồng trưởng lão xét xử.

Nghe vậy hai anh em Trương Hồng biến sắc, vội vàng la lên.

- Môn chủ, môn chủ chúng tôi phản bội sư môn bao giờ chứ, môn chủ xem xét lại cho chúng tôi.

Hai anh em Trương Hồng khóc không thành tiếng, không nghĩ tới bao nhiêu năm cống hiến cho sư môn, thế mà đổi lại bọn họ lại nhận lấy một cái tội phản bội sư môn từ trên trời rơi xuống. Dường như mọi chuyện trở nên xấu hơn rất nhiều so với sự dự liệu ban đầu, có vẻ như Huyết Đao Môn đã nhằm vào ba sư đồ bọn họ từ lâu.

Sau khi hai anh em Trương Hồng, Trương Hoàng bị đưa xuống dưới thì Đào Xuân Huy dơ ngon tay cái lên với Đào Bá Duy cất giọng.

- Chú, chiêu này của chú thật cao minh dễ dàng khép tội anh em bọn họ mà không có cơ hội phản bác.

Nghe vậy Đào Bá Duy cũng không lấy gì làm vui vẻ, ông ta đưa ánh mắt nhìn xuống đứa cháu của mình rồi cất giọng.



- Chuyện này không thể đơn giản như vậy được, mặc dù đã khép tội anh em bọn họ vào tội phản bội sư môn, nhưng mà cháu nên biết người chúng ta cần đối phó không phải là anh em bọn hắn.

Ngẫm nghĩ một lúc Đào Bá Duy rơi vào suy tư, thấy vậy Đào Xuân Huy cất giọng hỏi.

- Chú, chú sao thế ạ, có chuyện gì nữa hay sao?

- Không không có gì, cháu nên biết sư phụ của hai anh em họ là ai? chính là sư thúc của ta đấy, dù sao ta cũng không thể hành xử lỗ mãng, một khi đưa đến xung đột thì hậu quả không biết như thế nào. thực lực của ông ta sâu cạn thế nào ta không thể biết được, vậy nên ta không thể nắm chắc được đối phương. nếu nhu cứ mù mờ mà hành sự dẫn đến tổn thất cho sư môn, như vậy thì không nên.

- Bây giờ chúng ta bắt được hai người này, có thể lợi dụng bọn họ rồi thiết hạ cạm bẫy dẫn dụ Bạch My lão quái đến đây, sau đó vây quét. Nhưng mọi khâu chuẩn bị đều cần phải hoàn mỹ, cháu nên biết răng ông ta không phải là kẻ dễ đối phó, mặc dù lúc nào ông ta cũng tỏ ra là kẻ gàn gàn dở dở, nhưng thực ra trong tâm ông ta là một con cáo già, cực kỳ khó đối phó.

Nghĩ ngợi một lúc lâu rồi Đào Bá Duy lại tiếp tục.

- Ông ta đã từng là một trong những nhân vật thủ lĩnh của Huyết Đao Môn, từ võ công cho đến tâm kế đều không tầm thường, lần này không hiểu sao ông ta lại giải cứu cho con bé kia?

Nghe đến con bé kia, đứng bên dưới đại điện cái cổ của Đào Xuân Huy bỗng nhiên nhúc nhích một cái, dường như hắn vừa nuốt một ngụm nước bọt, thấy vậy Đào Bá Duy bỗng dưng cất giọng răn đe.

- Cháu đừng nghĩ đến chuyện làm bậy đây nhé, con bé kia có vai trò vô cùng quan trọng, dòng máu tinh thuần của nó có tác dụng chủ chốt cho việc đột phá lần này của ta, nếu như bọ vấy bẩn thì mọi chuyện coi như hỏng bét, cháu nên biết đến chừng mực.

Nghe vậy Đào Xuân Huy vội vàng giải thích.

- Cháu không có ý định gì, chú đừng hiểu lẩm.



Lúc hai chú cháu Đào Bá Duy đang nói chuyện lúc này có một người mập lùn chạy vào đưa mắt nhìn Đào Bá Duy rồi cất giọng.

- Môn chủ, mọi việc đã hoàn thành, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì nữa?

Người này không phải là ai khác, chính là phó môn chủ Trương Húc của Huyết Đao Môn. Đào Bá Duy nhìn Trương Húc rồi cất giọng.

- Trương phó môn chủ làm việc hiệu suất không tầm thường à.

Nghe vậy Trương Húc cất giọng lấy lòng,

- Điểm ấy việc thì có sá gì đâu thưa môn chủ, quan trọng là Trương Húc được cống hiến sức lực cho Huyết Đao Môn, cũng như cống hiến hết sức mình cho môn chủ, còn mọi chuyện khác đều là việc nhỏ. Vậy thì bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào thưa môn chủ?

- Nếu như việc bố trí đã hoàn thành, vậy thì đến khâu cuối cùng rồi, bây giờ Trương phó môn chủ cho người phao tin rằng anh em Trương Hồng phản bội sư môn, đã bị bắt và chờ ngày hành quyết, để dẫn dụ Bạch My lão quái đến đây, sau đó đưa vào cạm bẫy đã thiết hạ sẵn, hãy chờ đợi ông ta xuất thủ rồi hãy phản kích để chúng ta không mang tiếng là khi sư diệt tổ.

- Tốt, thuộc hạ sẽ cho người làm ngay!!