Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 148: Hang trong hang động




Trước mắt, một thân ảnh mặc một bộ bạch bào, máu me khắp người, trông hắn không khác gì một huyết nhân, hắn ngồi xếp bằng trên bệ đá, hai mắt trừng lớn nhìn về phía trước, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng, bên cạnh hắn còn có một thi thể thiếu nữ vừa chết không lâu.

Nhìn thấy cảnh này Thanh Sơn giật bắn mình trong lòng run lên.

- Chẳng lẽ người trước mắt này muốn…

Nội tâm lẩm bẩm chưa xong, Thanh Sơn lại tiến lại gần nhưng mà thân ảnh phía trước vẫn ngồi im bất động không tỏ vẻ gì, Thanh Sơn mạnh dạn tiến lên hơi thở dồn dập, tiến sát với thân ảnh, Thanh Sơn lại không phát hiện khí tức của người ngồi trên bệ đá, mặc dù lúc nãy ở bên ngoài Thanh Sơn luôn cảm thấy một luồng khí tức điên cuồng hỗn loạn, những mà người này đã không có khí tức gì.

- Chẳng lẽ hắn vưa mới chết?

Tiến lại gần hơn, đưa tay lên trên mạch cổ của người này thì đã không còn nhịp đập của mạch, nhưng mà thân thể của hắn vẫn còn rất ấm, chứng tở suy đoán của Thanh Sơn là hoàn toàn chính xác, người này vừa mới chết, chắc hẳn lúc nãy khi đang luyện công, người này rơi vào nhập ma trạng thái, nên khí tức đảo loạn, không ổn định, huyết mạch nghịch hành đảo ngược dẫn đến sinh cơ đoạn tuyệt.

Nhìn cảnh này Thanh Sơn lắc đầu cảm thán.



- Đi theo con đường tà đạo thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, đến cuối cùng thì cũng phải nhận lấy cái kết bi thảm, một môn tà công hại mình hại người…

Thanh Sơn không cảm thấy thương hại cho người trước mặt, mà hắn chỉ xót thương cho những sinh mạng yếu đuối, những cô gái lứa tuổi đôi mươi, đang tràn đầy bao nhiêu ước mơ và hoài bão phía trước, nhưng mà con đường tương lai phía trước của họ hoàn toàn bị chặt đứt bởi những kẻ độc ác vô nhân tính này.

Lúc mà Thanh Sơn đang bất thần suy nghĩ về cảnh tượng xung quanh thì lúc này những tiếng chít chít thúc dục lại vang vọng lên ở phía trước. Lúc này hắc mao dường như đam tham quan hầu hết cả căn động này, và dường như nó lại có thêm phát hiện mới ở trước, Thanh Sơn cũng tiến về phía trước xem xét.

Đi về phía trước trong một khe đá hẹp, hắc mao đang còn đứng ngó lên phía trên, hai chân quơ quơ ra dấu, nhưng mà Thanh Sơn nhìn lên khe đá hẹp ở phía trước thì ngoài vách đá phẳng lì, không có một dấu vết nào, và dường như vách đá này còn rất là hoang sơ, không có dấu hiệu nào chứng tỏ có điều gì ẩn dấu bí mật nơi đó, thấy làm ngạc nhiên Thanh Sơn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hắc mao như muốn hỏi.

- Mày có nhầm lẫn gì không vậy? chả nhẽ ngửi mùi máu tươi làm mày bị say rồi hay sao?

Còn Hắc mao lại đưa ánh mắt hơi phẫn nộ nhìn về phía Thanh Sơn.

- Có mà ông bị say thì có, người đâu mà đần thế không biết? người ta đã ra dấu như thế rồi còn không biết, haizzz…

Giờ khắc này nhân sinh quan của Hắc mao dường như muốn sụp đổ, nội tâm của nó đang điên cuồng giằng xé?

- Không biết mình có theo nhầm chủ rồi hay không?

- Chẳng lẽ mình lại chọn một người đần làm chủ nhân?



- chả lẽ mình ngủ say lâu quá nên ánh mắt nhìn người đã hỏng mất rồi…

Hàng chục câu hởi đang quanh quẩn trong đầu của Hắc mao, nếu như bây giờ nó mà nói được nó sẽ quát thẳng vào mặt của Thanh Sơn.

- Sao ông chủ của tôi lại đần hết chỗ nói như vậy cơ chứ?

Thấy thái độ của Hắc mao như vậy Thanh Sơn cũng bật cười.

- Mày nhìn tao như vậy làm gì, mày thấy không, bức tường nhẵn thĩn thế này thì làm gì có cái gì trên đó chứ?

Hắc mao nhảy đi nhảy lại rồi nâng hai cái chân lên khuơ hai cái chân thêm mạnh bạo nữa, sau đó lại dùng chân cảo cào vách tường rồi nhìn lên phía trên đỉnh.

- Ý mày là ở trên đỉnh kia?

Lúc này Hắc mao cũng như trút bỏ được ghánh nặng nó nằm lăn một cái ngửa cái bụng đen ngòm của mình lên phía trên.

- Cuối cùng thì ông chủ ngáo của mình cũng hiểu…Haizzzzz…zzz

Thanh Sơn ngắm nhìn phía trên đỉnh của bức tường rất kỹ nhưng mà cũng không phát hiện ra cái gì ở trên đó cả, cuối cùng Thanh Sơn quyết định lên đó xem thử, Hắc mao không thể nảo có sai lầm đươc.



Nhún chân một cái sau đó dùng bích hổ du tường công leo lên trên đỉnh của bức tường, dùng tay trái sờ mó khắ nơi trên bức tường, nhưng không hề phát hiện được gì, cuối cùng đưa mắt nhìn lại kỹ càng hơn, cuối cùng sát vách tường có một nút nhỏ hơi nhô ra một tý, bởi cái nút nhỏ chỉ hơi lồi lên một tý và màu sắc tương tự như màu xung quanh nên cực kỳ khó phát giác được.

Thanh Sơn đưa tay ấn nhẹ vào nút nhỏ, thì cạch một tiếng vang lên sau đó những tiếng ken két ngân vang, trên đỉnh bức tường nhẵn bóng, một tấm đá từ từ trượt xuống, sau đó một khe hở từ từ mở ra, cánh cửa cao hơn mặt động khoảng bốn mét, sau hi của đá mở ra hết Thanh Sơn luồn mình chui vào trong đó, vừa đi vào sau cánh cửa thì những tiếng chít chít liên hồi vang lên dục giã, Thanh Sơn ngó đầu ra nhìn xuống dưới thì Hắc mao đang nhìn hắn bằng ánh mắt giận dỗi.

- Định qua cầu rút ván đấy hả ông tướng, người ta giúp đỡ xong rồi lại định bỏ tôi lại một mình đấy ah?

Thấy Hắc mao như vậy Thanh Sơn bật cười rồi thả người nhảy xuống, sau đó Hắc mao nhảy lên vai của Thanh Sơn, sau đó lại quay lên phía trên, phía sau cánh cửa một màu đen đặc, nhưng mà trong này bụi bẩn khá nhiều, dường như dưới chân còn thêm một lớp bụi phủ dày, dường như lâu lắm không có người qua lại nơi đây. Thanh Sơn bước chân về phía trước, càng đi về trước không khí càng trở nên thanh mát, và ít bụi bặm hơn, đi một lúc thì gặp một khe đá hẹp và có ánh sáng tuồn qua, lách người qua khe của đá thì bên trong là một hang động khá rộng rãi, Hắc mao nhảy xuống và chạy nhanh về phía trước.

Thanh Sơn đuổi theo sau, càng lúc ánh sáng càng nhiều hang động càng rộng, và đến phía cuối của hang động là một khu vực cây cối mọc lên xanh um một vùng, bên phải còn có một hồ nước nhỏ, nước trong vắt, xung quanh mọc đầy cây cối, hoa lá.

Dường như thu qua đông tới, mùa đến rồi đi không biết qua bao nhiêu năm không ai đặt chân đến đây mà lá cây đã tạo thành một mảng dày dưới mặt đất, Thanh Sơn nhìn ngó xung quanh rồi có một nơi thu hút lấy ánh mắt của hắn.

Bên phía trái, sâu trong hang động có một hốc đá, bên ngoài che đậy bởi mấy cây dây leo, Thanh Sơn tiến đến vạch mấy cây hoa, thì đột nhiên Thanh Sơn lùi lại một cái…