Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 152: Tiếp cận cô gái




Một lúc sau ba người đàn ông lần lượt xuất hiện, hai người có khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước, những tổn thương của anh em Khánh Đồng đã tương đối ổn dịnh, còn dẫn trước là Khánh Đồng,

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía ba lão già phía trước. Thấy hai người như vậy, Khánh Đồng cất giọng giới thiệu một cái.

- Các người không cần phải ngạc nhiên như vây, để ta giớ thiệu một chút.

- Đây là sư phụ của ta, ông ấy đã đã bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, cũng là sư bá của các người.

Hai người lúc này lách qua người của Khánh Đồng rồi quỳ xuống chào hỏi ba người Đào Thanh.

- Chúng đệ tử kính chào sư bá, hi vọng sau này sẽ được sư bá chỉ dạy nhiều hơn.

- Không tệ, không tệ, Bạch My sư đệ quả nhiên là có mắt nhìn người, Mặc dù các người tu vi không được quá cao, nhưng mà làm người không tệ.

Nói xong lão nhìn về phía hai lao già còn lại, rồi cất giọng.



- Đây là hai vị sư thúc của các ngươi, Tứ sư thúc, Kiều Trường Sinh, Ngũ sư thúc Kiều Đức Huy, có lẽ Bạch My sư đệ cũng đã đến, đã vậy chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.

Nghe vậy Anh em Trương Hồng Trương Hoàng đứng ra làm lễ ra mắt với hai vị sư thúc này.

- Chúng đệ tử gặp qua hai vị sư thúc, thưa sư bá, sư phụ chúng con đến đây làm gì?

Đào Thanh quắc mắt nhìn về phía anh em Trương Hồng, Trương Hoàng làm anh em bọn họ rụt cổ lại, sau đó lại cất giọng cảm thán.

- Bạch My sư đệ đến đây không phải vì hai tên tiể tử các ngươi hay sao, mà có lẽ đệ ấy cũng đã chờ quá lâu rôi, lần này đến đây cũng coi như là một lần giải quyết....

Nói đến đây Đào Thanh không mở miệng nữa, Khánh Đồng biết sư phụ mình là người ngay thẳng bộc trực sảng khoái, ông ấy không nói nữa chắc là có lý do gì đó, ngay sau đó Đào Thanh cất giọng thúc dục mọi người, Nhưng Khánh Đồng lại giữ lại.

- Từ đẫ sư phụ, để con băng bó qua vết thương cho người, rồi đi cũng không muộn. thay đổi một bộ quần áo khác nữa.

Đào Thanh lại trách cứ Khánh Đồng.

- Bao nhiêu năm qua ta ở chốn lao tù này cũng bộ quần áo như vậy có chết được đâu, nên không cần thay thế, còn một vài vết thương nhỏ này thì có là gì chứ, không thể lấy mạng được lão phu.

Nói xong ông ta đứng dang hai chân lên sau đó vươn tay ra ra một luông lực đạo như bài sơn đảo hải bắn về phía cánh cửa đá phía trước, ầm một tiếng cửa đá lúc này như là giấy đồng dạng, đã bị vạch thủng một cái lỗ hổng lớn, đám người kinh hồn bạt vía, đặc biệt là Kiều Trường Sinh và Kiều Đức Huy.

- Không ngở tới Đào Sư huynh ẩn tàng thật sâu ah, chẳng lẽ huynh đã bước vào cái kia rồi?



Không nghĩ tới hai mươi năm bị giam cầm mà tu vi không giảm, trái lại còn tăng lên không ngừng ah, bọn sư đệ đúng là thua xa.

Thực sự thì bao nhiêu năm qua mặc dù bị giam cầm, nhưng vốn là người có thiên phú cực cao, vậy nên Đào Thanh vẫn âm thẩm khổ luyện, không những vậy ông ta còn âm thầm truyền thụ cho Khánh Đồng bao nhiêu công phu quyền cước, cứ mỗi lần đưa cơm, là lúc ông ta truyền khẩu quyết, tâm pháp cho Khánh Đồng, và những cái gì không hiểu thì Khánh Đồng được ông ta giải đáp bằng cách truyền âm nhập mật, và Khánh Đồng cũng không làm ông ta thất vọng, khi đã luyện được một thân võ học, và còn giúp ông ta cho vào thức ăn bao nhiêu là thuốc thang cữa thương, tăng cường gân cốt, vậy nên giờ ông ta bước vào một cảnh giới mới.

- Chúng ta đi thôi.

Nói rồi Đào Thanh dẫn đầu đoàn người ra khỏi phòng giam, tiến vào hang động, một lúc quanh co trong hang tối ra đến cửa động. Đào Thanh hít sâu một hơi ròi khàn khàn cất giọng

- Cảm giác thật dễ chịu, hơn hai mươi năm trong chốn lao tù ẩm ướt, dù sao bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều.

Nói ròi nhìn sang Kiều Trường Sinh cùng Kiều Đứ Huy thấy hai người bọn họ cũng đang vươn vai hít thở không khí trong lành, sau đó Kiều Trường Sinh cũng cảm thán.

- Đúng vậy không khí bên ngoài quả thức tốt hơn rất nhiều, biết vậy ta sớm đã ra khỏi nơi đó từ lâu, đúng là uổng phí mấy chục năm.

Kiều Trường Sinh vừa nói xong thì Kiều Đức Huy đưa mắt lườn hắn một cái như muốn noi " Thế kẻ nào khăng khằng đòi ở đây không muốn ra ngoài" nhưng mà Kiều Đức Huy cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Đa tạ hai vị sư đệ đã chiếu cố mấy chục năm nay, nếu không không biết lão phu sẽ như thế nào nữa.

- Chúng ta là huynh đệ, có gì phải nói lời khách sáo kia chứ, ngày trước chẳng phải Huynh cũng đã chiếu cố anh em chúng ta rất nhiều hay sao, chuyện này dừng ở đây thôi, chúng ta đi về phía trước đi.

Sân trước đại điện, một thân hình như cuồng long du tẩu, hoãn hình di ảnh nhanh như ánh chớp luồn lách giữa trận ngũ hành, chòm râu bạc phất phơ trong gió như một bậc tiên nhân, chỉ có cô gái đứng ngoài hơi có vẻ sốt ruột vì cô không biết võ công, khi thấy nhiều người vây công một người như vậy thì cô lo lắng cho ông lão, Thấy ông lão không có việc gì thì cô cũng có vẻ yên tâm hơn,



Trận ngũ hành vô cùng chặt chẽ và cường đại, và đặc việt lại được triển khải bởi ba mươi vị nhất đại tông sư, bởi vậy mà muốn phá trận không phải là chuyện đơn giản, nhưng mà cũng không làm được gì ông già bên trong, thế trận cứ như vậy trở nên giằng co. những âm thanh va chạm của chưởng lực liên tục vang lên, cuồng phong gào thét, xung quanh bụi bay mù mịt, lá khô cuốn bay theo cuồng phong. trận đấu diễn ra kịch liệt, sau mấy chục phút mà vẫn chưa có bên nào chứng tỏ rơi xuống thế yếu.

Dường như Bạch My phát hiện thấy điều gì trong trận pháp, lúc này ông ta chăm chú quan sát lên một người đứng ở vị trí phía tây bắc của vòng vây thứ hai, bởi khi những người trong vòng thứ nhất tấn công, thì vị trí này bổ sung hơi chậm, vậy nên cõ lẽ sẽ nhanh tay xuất kích vào vị trí này sẽ phá vỡ được trận pháp. nhưng điều đó cũng không hề đơn giản, bởi trận pháp là vô cùng chặt chẽ, nhưng với một đại cao thủ như Bạch My thì điều đó có lẽ sẽ không quá khó.

- Dường như lão ta chưa xuất tòa lực thì phải.

Bên ngoài Đào Bá Duy thì thầm, Lão không nghĩ tỡi võ công của Bạch My lại cao thâm như vậy?

Khi mà Đào Bá Duy đang còn suy nghĩ thì, một tiếng bịch vang lên, một thân hình như diều đứt dây bay thẳng về phía gốc cây, rắc một tiếng thân cây gãy làm đôi, người này rơi xuống nôn ra một miệng máu tím đen, chứng tỏ nội thương nghiêm trong,

giờ này Bạch My đã không còn lưu thủ, nhưng một mắt xích bị đánh vỡ thì người ở vị trí vòng ngoài cùng nhảy vào thế chỗ, sau đó một người bên cạnh Đào Bá Duy lại thế chỗ cho người kia, cứ vậy Trận ngũ hành vẫn được duy trì, bọn họ muốn dùng cách này mài chết Bạch My.

- Hừ, các người muốn mài chết ta sao, không có cửa đâu,

Nhưng lúc này Bạch My hơi thay đổi sắc mặt một cái, bởi bên ngoài cô gái có kẻ đang tiếp cận cô...