Ánh mắt Đào Bá Duy cứ nhìn về hướng xa xăm, và như để đáp lại sự chờ đợi của ông ta thì lúc này, những chiếc lá cây bắt đầu dung đưa, sau đó là những ngọn cây bắt đầu rung lên mạnh mẽ, sau đó một loạt thân ảnh bắt đầu xuất hiện.
Dẫn đầu là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái, trên thân mặc một bộ trường bào màu trắng, nhưng trong ánh mắt của người thanh niên này lại ẩn chứa sự gian xảo.
Còn năm người đi cùng với nguời thanh niên này tuổi khoảng năm mươi, Người nào người nấy huyệt thái dương nhô cao, thân hình khôi vy, mắt sáng như sao, họ cùng đằng không mà đến, chỉ một cái chớp mắt sáu người đã đến trước mắt ba người, vừa đứng trước ba người xong, thanh niên đưa ánh mắt nhìn ba người để quan sát, nhưng mà chớp mắt một cái ở đằng xa có cái gì thu hút ánh mắt của hắn ta, vì vậy mà ánh mắt của hắn đờ đẫn không động đậy. Thấy thái độ hắn lạ lùng như vậy Đào Bá Duy cất giọng gọi.
- Trịnh công tử.
Không có động đậy gì, hắn lại gọi thêm một lần nữa.
- Trịnh công tử.
Vẫn không có đáp lời, vì vậy cả đám người đưa ánh mắt nhìn theo hướng của Trịnh Công tử, lúc này đám người cũng mắt tròn mắt dẹt. Không nghĩ tới vị Trịnh công tử này cũng hám gái lạ lùng, thấy gái đẹ là mắt sáng lên, đờ đãn cả người. Trong lòng Đào Bá Duy nghĩ như thế, nhưng mà năm thuộc hạ của Trịnh công tử lại nghĩ khác thầm thì với nhau
- Không nghĩ tới, công tử lạnh lùng của chúng ta, không để các cô gái vào mắt, vậy mà hôm nay lại có thể để ý tới một cô gái bình thường.
- Nhưng mà quả thật là quá đẹp, không nghĩ tới ta có thể nhìn thấy người đẹp như thế này.
- Đúng là rất đẹp, nhưng mà dù sao cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chả nhẽ công tử nhà ta lại có sở thích kỳ lạ như vậy.
Lúc này cả năm người mồm năm miệng mười bàn tán, nhưng chỉ lát sau cả năm người im bặt mà dừng, bởi có một ánh mắt sắc như dao vừa liếc nhìn bọn họ. cả năm người ánh mắt gượng gạo, cúi đầu không dám nói lấy một lời.
Trịnh công tử đến thật đúng lúc, nếu không hôm nay có khả năng thất bại.
Người có tên là Trịnh công tử lườm Đào Bá Duy một cái.
- Một đám phế vật, chỉ có mấy tên ăn mày rách rưới cũng không giải quyết được.
Nghe vậy trong lòng Đào Bá Duy thầm mắng " có giỏi mày ra đánh đi, bọn hắn toàn cao thủ trong cao thủ, để xem mày sẽ giải quyết như thế nào" nhưng mà ngoài mặt ông ta vẫn tươi cười.
- Đúng thế, có Trịnh công tử ra tay thì mọi chuyện sẽ xong hết.
- Tai sao tôi lại phải ra tay giúp ông? tôi được lợi lộc gì chứ.
Nói xong Trịnh công tử không nhịn được lại đưa ánh mắt nhìn về phía cô gái. Thấy thế Đào Bá Duy nhanh nhẹn lấy lòng.
- Nếu như Trịnh công tử thích thì con bé kia là của công tử, ngoài vẻ mặt xinh đẹp kia là một thể chất đặc thù, rất có lợi cho việc luyện công đấy?
Trịnh công tử lườm Lườm Đào Bá Duy rồi cất giọng.
- Thôi được, nể mặt chúng ta đã quen biết từ lâu, và ông cũng đã giúp tôi một số việc, hôm nay tôi sẽ ra tay, còn chuyện sau này ông phải làm cho tôi đến nơi đến chốn, nếu không đừng trách Trịnh Văn Thái tôi.
Nói rồi hắn lại nhìn về phía Thanh Thanh, dường như hắn không để thanh niên đứng bên cạnh vào mắt, mà dường như chỉ cần giải quyết hai lão già này thì cô gái kia chỉ như là đồ trong túi, thỏa thích vui đùa. Bất chợt hắn tiến lên một cái định hướng về phía hai người trẻ tuổi kia đi đến, nhưng không nghĩ tới hắn vừa đi được vài bước thì một bóng người đứng chắn trước mặt hắn.
- Muốn làm gì?
Người đứng chắn trước không phải ai khác chính là Bạch My lão quái, Hôm nay không nghĩ tới cuộc chiến lại trở nên khốc liệt như vậy, nhưng điều không ngờ hơn nữa chính là Đào Bá Duy như vậy mà cấu kết với người ngoài, như vậy sự việc lại càng trở nên nghiêm trọng, Bạch My lão quái thấy sau người xuất hiện này nội công hùng hậu, khinh công trác tuyệt, chứng tỏ đây là những bậc cao thủ tuyệt đỉnh, hai anh em họ chưa hẳn đối phó được cả sáu người này, nếu đơn đả độc đấu họ có thể không sợ, nhưng màm quẩn ẩu thì chưa biết thế nào, mà hai người còn có những người khác phải bảo vệ, mà lại không nghĩ bên cạnh co bé kia lại xuất hiện thêm một thiếu niên nữa? thiếu niên kia là ai, Bạch My lão quái lấy làm thắc mắc khó hiểu.
- Ta nhìn trúng cô gái kia, tránh ra không đừng trách ta không kính già yêu trẻ.
- Không phải muốn mà được, muốn động vào cô bé kia chỉ có một con đường, bước qua xác của ta.
Bạch My à một lão giang hồ, sành sỏi nhìn vào ánh mắt của Trịnh Văn Thái thì ông ta biết, nếu cô bé kia rơi vào tay Kiều Văn Thái thì sẽ vô cùng thê thảm. Cho nên dù có phải hi sinh tính mạng thì Bạch My cũng quyết bảo vệ cô, nhưng ông ta không biết rằng thiếu niên bên cạnh là kẻ đối phó, kể cả ông ta cũng không phải đối thủ của thiếu niên.
- Không cần thiết phải khổ sở như vậy, đã vậy ta giải quyết các người trước, rồi đến bắt cô bé đó cũng không muộn.
Theo Như Trịnh Văn Thái thì cô bé đó đã là như đồ trong túi, còn Bach My cùng Đào Thanh thì như cá nằm trên thớt, chim trong lồng, giải quyết chỉ mất một tý thời gian mà thôi.
- Giết bọn chúng!!