Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 165: Người áo đen thứ hai




Người mặc áo đen thân pháp tà mị vô cùng, hắn ta di chuyển giữa đám đông như chốn không người, nhẹ nhàng tránh thoát tất cả những thế công của đối phương.

Lúc mà gần như toàn bộ khu biệt thự tập trung dồn về phía cuộc chiến thì sau chậu cây cảnh Thanh Sơn và Thanh Thanh nhẹ nhàng rút lui, sau đó hai người đi đến căn biệt thự nhốt những cô gái ở đây, hai người thuận tiện bước vào bên trong, mặc dù toàn bộ người được điều động ra đối phó người đột nhập, nhưng mà tổ chức vẫn luôn cẩn thận, trong căn biệt thự vẫn trừ lại hai tên lính canh, để trông coi các cô gái bên trong, nhưng mà chỉ hai tên lính canh thì làm sao là đối thủ của Thanh Sơn, chỉ nghe hai tiếng bịch, bịch vang lên, hai tên canh gác trong khoảnh khắc sụp đổ người ngã trên bậc thềm.

Sau khi lục soát tất cả trong căn biệt thự thì có đến hai mươi bảy thiếu nữ, khuôn mặt lấm lét sợ hãi, khi tất cả các cô gái đã tập trung đông đủ dưới sảnh.

- Các bạn yên tâm, hôm nay tôi sẽ giúp các bạn trở về nhà, không cần phải sợ hãi nữa. bây giờ chúng ta trước tiên cần phải rời khỏi nơi đây trước.



Nói xong Thanh Sơn dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi căn biệt thự rồi kéo nhau về phía sau khu biệt thự, rồi qua một lúc đi lòng vòng cả bọn tiến vào một hang động u tối, sau khi tiến vào bên trong và ngụy trang một chút rồi Thanh Sơn dặn dò.

- Các cậu ngồi ở đây rồi tự chăm sóc lẫn nhau, mình đi một lúc rồi sẽ trở lại ngay.

Vừa nói Thanh Sơn vừa nhìn vào mắt của Thanh Thanh đầy lưu luyến, không chờ cho đám người đồng ý Thanh Sơn quay người lại rồi đi ngay.

Thanh Sơn rời khỏi hang động sau đó lướt đi không có một tiếng động, mà trong lúc đi Thanh Sơn không quên dùng một cái khăn vải bít kín mặt mình lại, rồi tiến nhanh về phía khu vực đang diễn ra chiến đấu. Lúc này trong trận chiến một số tên vệ sĩ đã nằm xuống, mà trông người áo đen cũng chẳng tốn chút sức nào, trên sân càng ngày càng có nhiều vệ sĩ đổ xuống, nhưng mà một tên vệ sỹ đổ xuống thì lại có một số tên vệ sỹ khác chạy đến lấp chỗ trống.

Điều làm cho Thanh Sơn vô cùng cảm thấy ngạc nhiên, là bởi vì hắn càng nhìn thấy người áo đen càng cảm thấy quen thuộc, Vấn đề là hắn không tài nào nhớ ra được cái bóng lưng này đã nhìn thấy ở đâu. Nhưng mà Thanh Sơn cũng thầm kinh hãi, bởi vì người áo đen võ công vô cùng cao siêu, người áo đen quần nhau với đám vệ sỹ dường như chẳng mất chút sức nào, vẫn nhẹ nhàng như mây gió lúc này trong lòng Thanh Sơn thầm so sánh.

- Nếu như mình tự thân chiến đấu, không biết có qua nổi ba mươi chiêu hay không? chốn thế tục lại có cao thủ như vậy ẩn thân, quả thật tầm nhìn của mình còn quá nhỏ hẹp, thế gian này rộng lớn biết bao nhiêu.

Chỉ cần nghe những suy đoán của Thanh Sơn thôi cũng có thể thấy được võ công của người mặc áo đen cao siêu đến mức nào, xong Thanh Sơn lại tự lẩm bẩm.



- Nếu như người này là địch, vậy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như không làm được bạn thì tốt nhất cũng đừng là địch, nếu không có xung đột gì tốt nhất ta cũng nên tránh xa hắn. Trừ khi...

Đúng như Thanh Sơn nghĩ, mặc dù không biết người này là ai, nhưng quả thật nếu phải đối đầu với người này chắc hẳn cũng chỉ có một con đường chết, mà trong lòng Thanh Sơn nghĩ tốt nhất không nên xảy ra xung đột với người này, trừ khi người này động đến những người bên cạnh, và điều đó nếu có xảy ra thì chắc hẳn có liều mạng thì Thanh Sơn cũng sẽ đối đầu vơi người đó.

Vừa nghĩ Thanh Sơn vừa chăm chú nhìn về phía chiến đấu đang diễn ra, lúc này dường như tất cả vệ sỹ của khu biệt thự đều kéo đến chỗ này, mà trông thấy người áo đen như đang chơi đùa với đám vệ sỹ này, mặc dù có thể ra tay để kết liễu đám vệ sỹ, nhưng mà người này cũng không có làm như thế, mà chỉ cố tình đánh ngã bọn vệ sỹ, trong một lúc sau bọn này lại đứng dậy gia nhập vòng chiến, mỗi tên không đủ một cái tay cho hắn đánh.

Nhìn đến đây Thanh Sơn cũng không hiểu người này đang muốn làm gì, cho đến lúc thêm một bóng đen nữa xẹt qua.

- Mình có bị hoa mắt không? dường như vừa có cái gì bay đi.

Thanh Sơn đưa tay lên dụi dụi vào mắt mình một cái, sau đó Thanh Sơn quay đầu về phía hắn vừa có cảm giác có bóng đen vừa vụt đi, mà trùng hợp là hướng của bóng đen vừa lao di là hướng về phía hang động hắn vừa đưa những cô gái lúc nãy đang ẩn náu.

Không kịp suy nghĩ nhiều, dù cho là có bóng đen hay không cũng phải quay lại để xem thế nào, ngoài những cô gái trẻ kia còn có một người rất quan trọng đối với Thanh Sơn đang ẩn nấp trong đó. Vậy là Thanh Sơn quay ngoắt lại thân hình như hóa thành một làn khói rồi biến mất vô tung vô ảnh, nhưng mà cho dù thế nào cũng không nhìn thấy được bóng đen kia đâu, bởi vậy mà chỉ còn một cách là tiến về phía hang động.

Sau chốc lát, không phải hắn nhìn lầm, mà quả thật có thêm một người áo đen, nhưng thân ảnh này trông có vẻ mảnh mai, dường như là một nữ giới, nhưng mà Thanh Sơn cũng không thể tin được là bóng đen này đối với hắn cũng vô cùng quen mắt, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, người mặc áo đen đứng trước cửa hang hơi ngó nghiêng một chút, nhưng không vội vàng tiến vào, bởi vì hang động đã có sự ngụy trang, nên người mặc áo đen sợ bên trong có mai phục.

Sau một lúc kiểm tra cảm giác không có khí tức nguy hiểm phát ra, người mặc áo đen dỡ ngụy trang chuẩn bị tiến vào bên trong, còn Thanh Sơn lúc này đã treo lên tận cổ, không biết người này là tốt hay xấu, bởi vậy mà vô cùng lo lắng, khi Thanh Sơn nhìn lại thì người mặc áo đen đã biến mất vào bên trong hang, Thanh Sơn cũng không dám mại hiểm tiến vào mà chỉ âm thầm đứng từ xa quan sát, mà càng quan sát hắn lại cảm giác lo lắng vô cùng, nhìn khi công của người áo đen có thể thấy được võ công của người mặc áo đen này cũng vô cùng cao siêu, chắc hẳn không kém bao nhiêu so với người mặc áo đen đang đánh nhau với đám vệ sỹ ngoài kia.

Ngồi ngó về phía cửa hang, trong lòng Thanh Sơn như ngồi trên đống lửa, tim đập điên cuồng, không biết chuyện gì đang xay ra trong đó, cuối cùng thì những phút chờ đợi cũng kết thúc, khi phía cửa hang đã có những thân ảnh đầu tiên ra tới.