Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 17: Quyết định của Thanh Thanh




Không được, không thể đê con gái tôi đứng ra ghánh vác mọi chuyện được, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể đảm đưỡng nổi chuyện này chứ

Nghe đám người đưa ra ý kiến mẹ của Thanh Thanh là Phạm Hương Cầm đứng ra phả bác, bà ta không muốn con gái bé bỏng phải chịu khổ cực, với lại Thanh Thanh còn quá bé, thiếu kỹ năng sống và chưa hiểu được lòng người, một người con gái sống trong nhung lụa như vậy làm sao mà chịu được khổ cực.

Lúc này nghe tiếng nghị luận ầm ĩ bên dưới, bà cụ nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt của Lê Thanh Đông, trong lòng của bà hiểu rõ ý nghĩ của đám người bên dưới, hào môn ư, hào môn chính là đè lên đầu nhau, dẫm lên hài cốt của những người thân thích của mình mà sống, mà hưởng thụ hay sao, bà cụ cảm thấy vô cùng xót xa và đau đớn, từ khi ông cụ qua đời bà vẫn luôn là điểm tựa là niềm tin mãnh liệt là mong muốn phất lên trong giới thế tộc, bà cứ luôn nghĩ rằng con cháu trong nhà vẫn luôn luôn đồng lòng, thương yêu và đùm bọc lấy nhau để hướng về phía trước, nhưng mà thật không ngờ rằng, chuyện xảy ra hôm nay đã giáng một cái tát mạnh vào mặt bà, để cho bà tỉnh táo lại rằng mọi chuyện không như bà nghĩ, những vỏ bọc những toan tính những âm mưu trong tâm của đám người hôm nay đã bọc lộ rõ ràng ra ngoài, tại sao chứ, tại sao người cùng một mái nhà, cùng chảy chung một dòng huyết nhục mà lại nhẫn tâm đẩy nhau vào chỗ chết, lúc này trong tâm củng bà đang rỉ máu. Hít sâu một hơi bà cụ lấy lại tinh thần bà nhìn thẳng vào đám người rồi cất giọng chua xót khiển trách và mang đầy nỗi bi thương.

- Thật không ngờ từ ngày lão Trần theo về với tổ tiên đây là lần đầu tiên gia tộc gặp một trắc trở một biến cố lớn như vậy, từ trước tới nay bà lão này vân luôn nghĩ rằng, con cháu trong cái nhà này vẫn luôn là một thể thống nhất, vẫn luôn luôn đồng lòng thương yêu đùm bọc lấy nhau để sống, để tiến lên để xây dựng gia tộc vững mạnh bền lâu, nhưng thật không ngờ qua hôm nay đã cho lão bà này biết rằng, lão bà này quá nhầm và tự tưởng tượng ra mọi chuyện. Thật là đau xót biết bao khi tự người nhà mình muốn dồn nhau vào chỗ chết, hi sinh một người để cứu lấy cả dòng họ ư, thật nực cười. Cái mà các người muốn chỉ là lợi ích, chỉ là riêng phần mình toan tính để dành lấy cái lợi về cho mình, thử hỏi rằng nếu không đoàn kết một lòng, không cùng nhau ghánh vác thì có thể làm nên chuyện gì, cứu được một lần còn sau này thì sao chứ, mà lại bà lão này mặc dù tuổi đã cao nhưng cũng thừa biết nhân cách của Trần Tuấn, các người nghĩ rằng hắn sẽ thật lòng giúp chúng ta ư, những gia tộc càng phú quý hào môn thì lòng dạ càng sâu càng hiểm độc, không có lợi ích họ sẽ không làm, mà có lợi ích thì bọn họ cũng sẽ dành hết cái lợi cho mình, còn lâu mới đến phần chúng ta, vậy nên các người đừng nghĩ đến điều nực cưới đó.

Nói một hơi rồi bà cụ thở hổn hển ánh mắt ưu sầu nhìn vào khoảng không trống vắng, trong lòng vô cùng muộn phiền, qua những lời nói vừa rồi đám người cũng có thể thấy được thái độ của bà đối với cách làm này là không hề ủng hộ, cũng phải thôi bà chỉ có đứa cháu gái này thôi, mọi yêu thương bà đều danh hết cho nó, vả lại bố nó đang còn trong lao tù không biết kết cục rồi sẽ ra sao, vậy mà đám họ hàng lại đang tìm cách đẩy đứa cháu yêu quý của bà vào chỗ chết. mặc dù biết thái độ của bà cụ là không hài lòng nhưng lúc này Lê Thanh Đông vẫn chăm chăm cho ý kiến của hắn, vậy là hắn lại đứng ra tiếp tục thuyết phục mọi người.

- Nhưng cháu nghĩ đây là cách duy nhất rồi, nếu như chúng ta không nhanh chóng xử lý thì cháu nghĩ sẽ rất khó để cứu bác hai, có bác hai cầm lái thì những chuyện khác mới có thể tốt được, mà muốn cứu bác ấy chỉ có thể nhờ cậu Trần Tuấn thôi, còn nếu để người ta thành án thì khó lắm, bởi vậy mà phải nhanh chóng để xử lý,. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại ﹎ ???? R Ù ???? ???? R U Y Ệ ????﹒v???? ﹎

- Đúng vậy

Đám người ở dưới cũng hô hào theo, bà cụ và mẹ Thanh Thanh lúc này cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng sức ép từ đám người là rất lớn, bà cụ cũng vô cùng khó xử, chỉ thở dài rầu rĩ. Lúc này Thanh Thanh thấy dáng vẻ khó xử của bà thì cũng rất thương tâm, nàng nước mắt ngắn, nước mắt dài lấy hết dũng khí bước ra dải vây cho cụ bà.



- Im lặng, mọi người im lặng cho tôi.

Tiếng quát của nàng làm cho đá người giật mình rồi không ai bảo ai mà tất cả đều nín lặng, không ai nghĩ nàng lại mạnh mẽ như thế, hét cho tất cả mọi người đều im lặng xong, nàng nén lại cảm xúc rồi cất giọng hơi run run nói với đám người.

- Tôi biết Trần Tuấn là kẻ chẳng tử tế gì, một con người giảo hoạt và lòng dạ hiểm độc, mặc dù hắn nói rằng hắn thích tôi, nhưng trong tâm của hắn thì không ai đoán được, nhưng nếu như có thể cứu bố ra tôi sẵn sàng hi sinh bản thân mình, chỉ cần có một tia hi vọng thì tôi cũng sẵn sàng thử. Tôi không thể để bố chịu khổ được.

Nói rồi nàng nhìn sang Lê Thanh Đông bằng ánh mắt kiên định như muốn nói với hắn, nếu như có gì không ổn thì mọi sổ sách sẽ được tính cho hắn, Lê Thanh Đông thấy ánh mắt của nàng làm hắt giật mình thon thót. Đang giật run rẩy trong lòng thì hắn nghe Thanh Thanh nói với hắn.

- Lê Thanh Đông đây là ý kiến của cậu đề xuất, và cậu cũng đảm bảo quen biết Trần Tuấn và có thể nhờ vả hắn giúp đỡ, vậy nên việc liên lạc với Trần Tuấn sẽ từ cậu đến làm, hi vọng rằng mọi việc sẽ như cậu nói.

Thấy thái độ của Thanh Thanh kiên quyết như vậy bà cụ và mẹ cô cũng thấy giật mình, không nghĩ một cô bé từ nhỏ sống trong nhung lụa sung sướng đã quen vậy mà hôm nay lại có thể kiên cường như vậy cho nên họ lại khuyên nhủ cô.

- Thanh ah, đừng làm việc đường đột như vậy, hãy suy nghĩ cho kỹ đã, Mẹ thấy chúng ta không thể tin tưởng vào Trần Tuấn được, cả cái thành phố này đều biết hắn là người như thế nào mà con.

Bà cụ cũng đứng ra khuyên bảo nhưng mà không ăn thua gì, cô rất kiên định với lựa chọn của mình, nên không ai có thể lay chuyển được, còn lúc này Lê Thanh Đông rút điện thoại ra bấm một dãy số mà không ai để ý đến trên khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười đắc ý.