Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 178: Ngườn thần bí




Nói ra câu này Thanh Sơn không hề sợ hãi chút nào, nhưng mà trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng, bởi khi nãy đối nhau một chưởng thì hắn đã cảm nhận được phần nội lực của mình có vẻ không bằng Lưu Chí Tường, nhưng mà cơ hội đối chiến với một cao thủ hơn mình là rất ít.

Từ lúc ra khỏi vỏ bọc là một con mọt sách để bước vào còn đường tu võ đạo thì Thanh Sơn vẫn chưa gặp đối thủ chân chính, cũng chưa thể biết được thực lực của mình ở cảnh giới nào, hôm nay gặp đối thủ là một cơ hội rất tốt để kiểm chứng sức mạnh của mình.

Về phía Lưu Chí Tường thì ông ta không hề sợ hãi sức mạnh của Thanh Sơn, cái mà ông ta kiêng kị là người phía sau của Thanh Sơn, nếu quả thật hôm nay lão ta đánh ngã Thanh Sơn không biết được là người sau lưng của Thanh Sơn có xuất hiện hay không, lão ta biết rằng người phía sau Thanh Sơn chắc chắn sẽ rất lợi hại, bởi vậy lão ta không muốn mạo hiểm.

Một người trẻ tuổi có được năng lực như vậy, thì không có lí đo gì mà không có người hộ đạo phía sau, bởi vậy mà những lo lắng của Lưu Chí Tường không hẳn là không có lý, mặc dù Thanh Sơn chưa thể đánh thắng ông ta, nhưng chắc hẳn người phía sau có thể, bởi vậy mà ông ta không muốn kéo thêm rắc rối, nếu như chưa chắc chắn có thể hạ được vị kia, vậy thì cứ chơi đùa với tên này một lúc cũng không sao, coi như là lấy lệ trước mặt anh em nhà họ Phạm.

Mà bởi vì suy nghĩ như vậy nên Lưu Chí Tường cũng không hạ sát thủ, bên ngoài thì giả vờ như là ra tay toàn lực nhưng thực chất bên trong thì đã rất nhiều lần nương tay cho Thanh Sơn, mà bên ngoài những người kia chưa đủ năng lực để nhìn ra vấn đề, cho nên bọn hắn cứ tưởng là Thanh Sơn mạnh như vậy, nhưng mà thực chất tất cả đều đã nhầm, sau khi đánh một lúc lâu, Thanh Sơn cũng cảm thấy có điều bất thường, nhưng mà Thanh Sơn cũng mặc kệ, giờ thấy luyện tập có tác dụng và lấy được kinh nghiệm chiến đấu, bởi vậy mà Thanh Sơn cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, nhưng ngược lại với Thanh Sơn, đánh càng lâu thì cảm giác càng chật vật, bởi vì lão ta không thể nào tập trung được, dường như lão luôn cảm giác có một ánh mắt sắc bén kèm theo một luồng sát khí mạnh mẽ giống như một lão hổ luôn đàng rình rập lão ta, nếu như lão ta ra tay đánh Thanh Sơn, thì ắt hẳn sẽ bị một chưởng chụp chết.

Đang lúc mà suy nghĩ mất tập trung thì bỗng dưng một chưởng lực đánh thẳng vào lồng ngực của lão ta, Lưu chí Tường cũng không nghĩ nhanh như vậy mình lại đị đánh trúng, nhưng mà cũng may mắn nhờ chưởng lực này mà lão ta giả vờ nương theo luồng lực đạo bay ra xa mấy mét rồi ôm ngực nôn ra một búng máu.

Trong long lão ta lúc này giả vờ giả vịt như bị thương rất nặng, mặc dù bị đánh trúng một chưởng còn hơn là bị một ánh mắt giống như một con mãnh thú luôn rình rập, trúng một chưởng còn hơn là chịu đựng nỗi khổ sở khi bị để mắt đến, mà không ó năng lực phản kháng, quả là một sự bất lực vô cùng.

Sau một lúc quần nhau với Lưu Chí Tường thì Thanh Sơn cũng mệt bở hơi tai, không còn sức lực đâu mà truy kích, còn Lưu Chí Tường đưa ánh mắt nhìn về phía anh em Phạm Mạnh Quang.

- Thiếu gia, chúng ta rút lui trước đi.

Nghe vậy Phạm Mạnh Quang tỏ ra không cam lòng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía anh trai Phạm Vân Phong cầu cứu, nhưng mà Phạm Vân Phòng dù là một thiếu gia ăn chơi và mê gái, nhưng đầu óc của hắn vẫn rất là thông minh linh hoạt, thấy Lưu Chí Tường như vậy hắn cũng không muốn dây dưa thêm.

- Nghe lời Lưu lão đi, hôm nay tạm thời tha hắn một mạng đã, về trước đi.

Nói xong Phạm Vân Phong đỡ Lưu Chí Tường lên xe, lúc vừa mở cửa xe thì một giọng nói vang lên.

- Chặn đường tao giờ lại muốn cứ như vậy bỏ đi hay sao? các người không nên có một cái bàn giao hay sao?

Nghe vậy Lưu Chí Tường Quắc mắt nhìn sau đó cất giọng.



- Hôm nay chúng tôi chịu thua, nhưng nếu như cậu muốn cá chết lưới rách thì tùy, chúng tôi sẽ phụng bồi, dù sao chúng tôi cũng không thiếu người.

Nói rồi lão ta đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Sơn chờ đợi, mà dường như Thanh Sơn cũng cảm nhận được Lưu Chí Tường không hề đơn giản, ông ta vẫn còn đang che lấp thực lực của mình, sau một lúc suy nghĩ Thanh Sơn nhìn về phía Lưu Chí Tường cất giọng.

Các ông đi đi, và bảo với thiếu gia các ông đừng cố tìm đường chết, nếu như lại tìm đến chúng tôi gây phiền phức, thì tôi sẽ không ngại mà hạ sát thủ đâu.

Vừa nói vừa đưa ánh mắt quyết tuyệt nhìn về phía đám người,

Khi nghe những lời này, Phạm Vân Phong tỏ ra vô cùng tức giận nhưng hắn cũng không nói gì, còn Phạm Mạnh Quang thì không cần phải nói, đôi mắt hắn đỏ hoe, phẫn nộ vô cùng, nếu mà có thể hắn sẽ xé xác Thanh Sơn ra từng mảng, nhưng chỉ tiếc là năng lực có hạn.

Đám người đi theo mặc dù cuãng rất tức giận nhưng mà không làm được gì, thấy vậy Phạm Vân Phong ra hiệu.

- Chúng ta đi thôi, trước tiên trở về chữa thương cho hai vị tiền bối trước, sau đó sẽ bàn tính lại sau.

Nói xong cả đám người lục tục lên mấy chục chiếc xe sang, rồi một đám bụi mịt mù bay lên, sau đó đoàn xe biến mất dưới đám bụi mù mịt.

Lúc này còn một mình Thanh Sơn đứng đó, bỗng dưng bụng dưới của hắn nhúc nhích rồi nơi yết hầu cử động, kèm theo đó là một ngụm máu đỏ tươi trào ra,

- Không nghĩ tới mình lại bị nội thương như vậy? Lão già này quả thật không hề đơn giản.

Một nơi khuất tầm nhìn, một ánh mắt sáng như đuốc vẫn luôn chú ý tới những cử động của Thanh Sơn, mặc dù có chút lo lắng, nhưng mà ánh mắt đó vẫn ở yên bất động, dường như nội thương của Thanh Sơn không quá nặng vậy nên lặng lẽ rút lui,

Thanh Sơn ngủa mặt lên nhìn bầu trời một lúc, lau đi vết máu nơi khóe môi rồi lẩm bẩm.

- Đường giang hồ khó dẫm, ngọa hổ tàng long ẩn tàng khắp nơi, mình còn kém rất nhiều.

Nói rồi Thanh Sơn thất thểu dọc theo con đường mòn mà đi, trong theo một hình bóng đơn bạc bước đi.