Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 25: Tiến về thành phố Thanh An




Nghe tên Ngũ long đảo hai mắt Thanh Sơn sáng lên, lục tìm trong trí nhớ hắn cảm thấy cái tên này khá quen tai, dường như hắn đã đọc được ở đâu đó hay nghe được ở đâu đó, mà bây giờ ngay lập tức hắn không thể nhớ ra được. Thấy con trai biểu hiện khá ký quái Dương Thanh Hào cất tiếng hỏi.

- Thế con có muốn đến đó hay không, mà sao thái độ con kì lạ thế, đó chỉ là một địa điểm du lịch, có khá nhiều du khách đến đó dạo chơi, con học nhiều quá giờ cái đầu này không bình thường nữa ah, dạo gần đây bố thấy con lạ lùng lắm đấy.

Vừa nói ông ta vừa gõ vào đầu Thanh sơn, như thể gõ vào để cho hắn tỉnh táo lại vậy, thấy bố tỏ ra nghi ngờ, Thanh Sơn bèn giải thích về những sự thay đổi của hắn dạo gần đây.

- Con vẫn bình thường mà, chẳng qua nghe thấy cái tên “Ngũ Long Đảo” tên như phim chưởng Trung Quốc, nên con mới thấy lạ, chả nhẽ nước mình cũng có những hòn đảo như thế hay sao. Với lại sau khi tai nạn, con thấy thể lực của mình không tốt, nên con cần phải rèn luyện thêm thôi ah, bố mẹ biết tính cách con trai bố mẹ rồi đấy, một khi con muốn làm việc gì thì cho dù khó khăn đến đâu con vẫn sẽ hoàn thành mà, vậy nên bố mẹ không cần phải lo lắng cho sự thay đổi của con đâu, con vẫn là con trai bố mẹ như ngày xưa vậy, có chăng thì con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn chút chứ không phải là con mọt yếu đuối như ngày xưa. Con biết trong thế giớ hiện nay, chỉ có đầu óc là không làm tốt được các công việc, mà cần có sự kết hợp một chút sức mạnh thì công việc mình làm sẽ hiệu quả hơn. Bố mẹ thấy đúng không ah?

Nghe thấy con trai giải thích vợ chồng Dương Thanh Hào cũng không nói gì thêm, mà lúc này Hoàng Tuyết mai giải thích thêm về “Ngũ Long Đảo” cho Thanh Sơn nghe.

- Thật ra “Ngũ Long Đảo” là tên gọi của năm hòn đảo nằm gần nhau, nói đảo làm người ta cứ nghĩ rằng nó nằm trên biển, nhưng thật ra là không phải như thế, ở phía tây có một thành phố tên là Thanh An, cách trung tâm thành phố khoảng mười lăm cây số có một cái hồ, hồ này rất rộng và sâu, ở giữa hồ có năm hòn đảo xếp thành hình một con rồng khổng lồ đang cuộn tròn nằm ngủ trên mặt nước, thật ra thì con nên đến đó để tận mắt trông thấy cảnh sắc hùng vỹ cũa nó, chứ mẹ cũng không đủ trí tưởng tượng để miêu tả hết được phong cảnh nơi đó, nhưng mẹ nghĩ rằng nếu con đi đến đó con sẽ không phải thất vọng, mà con cũng có thể rủ cái Thanh đi cùng cho vui, vừa là để cảm ơn em nó chăm sóc con mấy tháng nay, và cũng là để xả hơi trước khi bước vào năm học mới.

Nghe nói đến Thanh Thanh trong lòng hắn lại dâng lên một tia hào hứng trong long, nhưng rất nhanh sự hưng phấn đó tan biến, bây giờ hắn chưa đủ năng lực để bảo vệ người con gái hắn yêu thích, nên tốt nhất là vẫn coi như không còn trí nhớ về nàng, để giam bớt nguy hiểm cho nàng, không biết mai đây, trên đường tương lai sẽ gặp bao nhiêu phong ba bão táp, giảm bớt đi một chút nguy hiểm cho người bên cạnh được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, vậy nên khi mẹ hắn nhắc đến Thanh Thanh sau một lúc lưỡng lự thì hắn đành từ chối.



- - Thôi mẹ, cảm ơn bạn ấy thì để sau đi, với lại có lẽ bạn ấy cảm thấy có lỗi vì để con gặp tai nạn nên mới chăm sóc con xem như trả ơn, bây giờ con lại làm thế thành ra người ta nghĩ rằng con đang ăn dưa bở, con không thích thế đâu. Sau chuyến đi này về con sẽ đến nhà cảm ơn bạn ấy cũng như gia đình bạn ấy sau nhé.

Thấy con trai suy nghĩ như vậy vợ chồng Dương Thanh Hào cũng đành lắc đầu, bọn họ rất thích Thanh Thanh, nhưng mà cứ gán ghép mãi mà Thanh Sơn không chịu thì cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành để cho số phận an bài vậy. Sau khi từ chối khéo léo lời đề nghị của bố mẹ, Thanh sơn về phòng mình hắn đã quyết định đi “Ngũ Long Đảo” nên lúc nãy hắn đã đồng ý đi du lịch, nhưng hắn sẽ đi một mình để không vướng bận gì cho người khác mà cũng để tìm kiếm, biết đâu sẽ có một cơ duyên nào đó đang chờ hắn ở phía trước.

Sáng sớm ngày thứ hai, tại bến xe phía tây Đô Thành, một thiếu niên tuổi độ mười bảy đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc lún phún mới mọc, mắt phượng mày kiếm ánh mắt sắc bén, đứng chờ một lúc rồi hắn nhảy lên một chiếc xe khách tiến về thành phố Thanh An, người thiếu niên này không phải ai khác chính là Thanh Sơn, lúc lên xe hắn thấy trên xe lúc này có khá đông hành khách đang ngồi trên chỗ, tìm một chỗ trống hắn ngồi xuống, cách đó hai dãy ghế là một thiếu nữ khá trẻ khoảng tuổi mười tám đôi mươi, bởi vì hai thành phố cách nhau khá gần chỉ khoảng tám mươi cây số, nên việc di chuyển qua lại giữa hai thành phố chủ yếu là xe khách, cũng có một số thương nhân họ di chuyển bằng xe con, bởi chạy vào cao tốc cũng chỉ hơn một giờ đồng hồ, sẽ không mất quá nhiều thời gian, tuyến đường giao thương giữa hai thành phố khá tấp nập.

Đây là lần đầu tiên Thanh Sơn rời khỏi nhà, cũng như rời khỏi thành phố Đô Thành đi du lịch một mình, trước đây hắn cũng đi, nhưng lúc đó còn bé luôn có bố mẹ hắn đi cùng, giờ trưởng thành và muốn có thêm lịch duyệt nên hắn quyết định một mình xuất hành trải nghiệm, và cũng là cơ hội để hắn tìm kiếm cái gì đó đang kêu gọi hắn. mà không biết được, mà không biết được đó là cái gì, khiến hắn vô cùng tò mò.

Lúc xe bắt đầu chuyển bánh lại có thêm hai người tiếp tục lên xe, một người thanh niên tuổi độ hai lăm, dáng người lùn mập, khuôn mặt tròn như cái đĩa, hai mắt ti hí, mũi lợn miệng rộng trông hết sức khôi hài, trên khuôn mặt luôn tỏ ra tươi cười, nhưng ánh mắt hắn luôn đảo quanh, cảm giác không phải là một người tốt, người còn lại tầm tuổi hai bảy hai tám, dáng người cao gầy, khuôn mặt hung ác, miệng rộng mũi ưng, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt âm trầm như nước không giận hờn tự uy đối lập hoàn toàn với người đàn ông mập lùn kia.

Hai người lên xe khiến cho hành khách trên xe cảm giác được một điều gì đó áp bách và nguy hiểm đang chờ đợi họ phía trước.