Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 39: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác




Thanh Sơn giật mình, hắn không nghĩ rằng những suy nghĩ của mình lại bị lão già phát hiện ra, nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười, sau khi quan sát xung quanh và tìm đường đào tẩu.

- Sao tao nói trúng tim đen rồi ah, mày chạy đi chạy tao xem thử mày có thể chạy thoát không.

An lão nói xong rồi cả ba tên cười hô hô khoái chí, theo bọn chúng thì giờ Thanh Sơn như cá trong chậu không có đường thoát nữa.

Còn Thanh Sơn giờ này cũng có thêm mấy vết thương trên người, hai người tu la song đao đã rất khó đối phó, khi An lão gia nhập thì quả thật chênh lệch về một phía, Thanh Sơn chỉ còn con đường trốn. một chưởng vỗ ra về phía bên phải rồi hít vào một hơi sâu, Thanh Sơn đạp chân lên mặt đất sử dụng ma ảnh bộ pháp chạy nhanh như một cơn gió, mặc dù biết Thanh Sơn có ý định trốn nhưng không ai ngờ Thanh Sơn lại chạy thẳng về con đường khó đi nhất, con đường đầy đá lởm chởm dẫn lên núi cao hai bàn chân của hắn nhanh thoăn thoắt đạp lên các tảng đá phi nhanh mà lên, phía sau ba bóng người cũng đuổi sát phía sau, vừa chạy theo vừa hô hoán. ba sau một trước lao nhanh lên đỉnh núi càng lên cao dường như có ào ào cang len cao thì tiếng đó càng rõ ràng hơn. khi lên đỉnh núi thì cảnh tượng trước mắt khiến Thanh Sơn hơi chững lại quên cả chạy, trước mắt là một cảnh tượng hùng tráng vô cùng, ba tên đuổi theo lúc này cũng nhìn xuống một thác nước cheo leo, ầm ầm thác đổ xuống từ đỉnh đại sơn ngút ngàn đổ xuống phía dưới, bọt tung trắng xóa, thác cao vạn trượng phóa dưới không thấy đáy, chỉ thấy thỉnh thoảng những mỏm đã nhô ra nước va đập xói mòn thành những phiến đá phẳng lì, nhẵn bóng. trên mặt đất An lão và hai tên tu la song đao sau một lúc nhìn thác nước chúng tiến đến vây lấy Thanh Sơn.

- ái chà, tưởng mày chạy đi đâu, không ngờ mày cũng là một người có đầu óc đấy, biết tìm cho mình một nơi chết lý tưởng như vậy, phong cảnh nơi đây quả thật không tệ chút nào. được chết ở một nơi phong cảnh hữu tình như vậy quả thật cũng xứng đáng một kiếp làm người, đành trách cho số kiếp của mày chọc đúng người không nên chọc.

Nói rồi ba người khép vòng vây lại, nhìn thế trận thế này Thanh Sơn cũng không hề hốt hoảng, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi rồi đưa ánh mắt nhìn thác nước, dường như đưa ra được quyết định hắn hít một hơi thật sâu sau đó lao về phía ba người An Lão, lấy hết sức bình sinh xuất chưởng, một cái bổ nhào, hai tay đưa ra theo hình cánh cung, đánh vào mặt An lão, an lão nhếch miệng cười khẩy lùi người tránh thoát một tên cầm song đao thế vào chỗ An lão chém xuống một đao thẳng tắp, Thanh Sơn thấy vậy chân đạp mặt đất xoay người nằm ngửa ra phía sau, tiện thể chân phải đạp mạnh vào chân tên kia rồi bật người ra sau tung chưởng vào người tên cầm song đao còn lại, tên kia thấy vậy vội dơ đao lên đỡ, nắm đấm Thanh Sơn đánh vào bản đao một tiếng trầm đục vang lên, bản đao bị cong rồi lực đàn hồi đẩy lên làm tên kia lùi xa ba bốn mét, ba người bị đẩy lùi về sau chưa kịp áp sát thì lúc này Thanh Sơn lùi đến mép thác sau đó một cái dẫm chân vào mặt đất lấy thế đại bàng vồ thỏ hai tay dang ngang cả người bay xuống dòng thác, cả người hắn bay xuống theo tư thế nằm ngang, với tư thế rơi này thì lực cản rất lớn làm cho hắn rơi chậm hơn một chút, nhưng chung quy lại là vực quá sâu sau một lúc duy trì tư thế này thì hắn đã không chịu nổi, và một lúc sau thì hắn trở nên vô ý thức không còn biết gì nữa.

Đứng trên miệng thác lúc này ba người An lão cũng khá bất ngờ, bọn chúng không nghĩ rằng Thanh Sơn lại chọn cách nhảy xuống một cách dứt khoát như vậy, sự bất ngờ này khiến cho ba người bọn họ trở tay không kịp cứ ngỡ là Thanh Sơn như cá trong chậu có thể bắt bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ năng lực của Thanh Sơn lại mạnh như vậy, nói Thanh Sơn chật vật chống đỡ, nhưng ba người bọn họ cũng không hề dễ dàng bắt được Thanh Sơn, bộ pháp kì dị của Thanh Sơn khiến ba người bọn họ phí rất nhiều sức, kết quả cuối cùng là bị Thanh Sơn đánh lừa rồi nhảy xuống thác nước mất tăm mất dạng.

Trông theo một lúc ba người bọn họ thở dài tiếc nuối xong bọn chúng cũng không tỏ ra lo lắng về điều gì. Sau đó An lão tự an ủi bọn chúng.



Hắn rơi xuống đó thì coi như thập tử vô sinh, chưa có ai từng trông thấy đáy chỗ này, bao nhiêu năm nay có lẽ chúng ta là những người đầu tiên lên đến đây, vậy nên hắn chỉ có con đường chết.

Sau đó hắn rút điện thoại ra gọi cho Cao tiên sinh. Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng thở gấp và nhũng âm thanh quái lạ phát ra, lúc này an lão hơi đỏ mặt. Một giọng nói mệt nhọc vang lên.

Tiên sinh, không bắt sống được hắn, nhưng hắn đã rơi từ đỉnh thác xuống rồi, vả lại trước khi rơi xuống hắn đã bị thương không hề nhẹ, tin chắc rằng hắn không thể sống sót mà trở lên được.

Cao tiên sinh nghe vậy hết sức phẫn nộ, ông ta quát lên trong điện thoại.

Lúc trước tao đã dănn thế nào, phải bắt bằng được hắn cơ mà, lúc đó ông còn bảo hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử không đáng nhắc tới cơ mà, giờ thì sao rồi, đã không bắt sống được thì chớ, giờ hắn chết sống còn không biết thế nào, một đám ăn hại.

Bên này An laoc cũng cảm thấy xấu hổ, tất cả vì đánh giá thấp đối phương giờ bị la mắng ông ta cũng không dám nói gì, sau một lúc chửi bới lúc này giọng nói của Cao tiên sinh lại vang lên.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù cho có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho bằng được hắn.