Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 42: Những ký ức vui vẻ




Trải qua một chuyến cửu tử nhất sinh, cầu đường sống trong cái chết và cuối cùng sự đánh cuộc của hắn đã thành công, còn nếu lúc đó để cho bang hắc hổ bắt được thì dường như hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.

Dù cho bây giờ cơ thể ở tình trạng không tốt, vết thương chằng chịt đau nhức sắp cơ thể nhưng may mắn là vẫn còn được sống. còn nếu như bang hắc hổ bắt được chỉ sợ ngoài cái chết ra hắn còn phảo chịu thêm sự tra tấn của bọn chúng, mà bọn chúng tra tấn thì chắc hẳn là sự đau đớn và tàn độc sẽ chỉ hơn mà không kém sự chịu đựng mà hiện tại hắn đang phải chịu.

Suy nghĩ về những điều này xong, trong người hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái và hưng phấn, ngửa mặt lên trời tham lam hít một hơi linh khí trong lành tinh khiết, hắn cảm giác như đang hít thở một bầu không khi khác với những luồng không khí bên ngoài mà hắn vẫn thường hít thở vậy. cảm giác linh khí dồi dào, hắn nén hết mọi đau đớn trên cơ thể mang lại sau đó tiến xuống hồ nước bên dưới.

Vừa bước xuống dòng nước Thanh Sơn cảm thấy vô cùng dễ chịu, một làn nước mát dịu thẩm thấu qua từng lỗ chân lông của hắn ngấm dần vào cơ thể, những đau đớn đang cào xé trên thân của hắn dường như cũng đỡ đi rất nhiều. cảm nhận được điều này Thanh Sơn đến một chỗ thích hợp sau đó ngồi xếp bằng trong nước, cả cơ thể chìm vào dưới mặt nước chỉ có mỗi cái đầu là ở trên mặt nước để hít thở nguồn linh khí dồi dào. Vừa ngồi xếp bằng Thanh Sơn vận chuyển cửu dương hỗn nguyên thần công, một luồng nhiệt khí dần dần vận chuyển sau đó lam ra khắp cơ thể, nuôi dưỡng và bổ sung những năng lượng thiếu hụt đến các ***** ** trên cơ thể, luồng nhiệt khí làm cơ thể của Thanh Sơn từ từ nóng lên sau đó những hạt nước quanh cơ thể bắt đầu sủi lên những bóng nước lăn tăn, và những bóng nước này dần hòa thành một làn hơi sương mỏng manh rồi chui vào những lỗ chân lông sau đó theo các lỗ chân lông đi vào cơ thể. Sau đó thì từ trong cơ thể Thanh Sơn lại có một ít dịch màu đen chảy ra ngoài theo lỗ chân lông, những tạp chất này rất mỏng manh bởi vậy phải quan sát thật kỹ mới thấy được. các chu ký cứ như thế tiếp diễn, mỗi một nhịp hô hấp lại đưa một làn hơi mỏng đi vào, và đẩy các tạp chất ra khỏi cơ thể của Thanh Sơn. Thời gian cứ như thế trôi qua không biết qua bao lâu, Mặt trời lúc này đã ngả bóng về tây, Một bóng người gầy mỏng manh vẫn đang ngồi yên nhiên trong hồ như một lão tăng nhập định, trên đỉnh núi chim đã về tổ những tiếng hót ríu rít cũng không làm ảnh hưởng đến sự tu luyện của chàng thiếu niên. Làn nước tinh khiết xanh biếc trong hồ bây giờ đã không còn như lúc trước, mà đã hơi ngả sang màu đen, bỗng nhiên lúc này.

Mặt nước trong hồ sôi sùng sục, những bọt nước ban đầu hơi lăn tăn rồi sau đó chuyển dần sang những bong bóng cứ to dần, to dần theo thời gian, ban đầu chỉ sôi nhẹ xung quanh thiếu niên sau đó lan rộng ra trên cả mặt hồ, những bong bóng nước bây giờ đã to lên bằng quả bóng bay lơ lửng trong không khí. Bọt khí và bong bóng khí mỗi lúc một nhiều khi toàn mặt hồ sôi trào đến cực hạn, thì lúc này ầm một tiếng rất lớn, thiếu niên mở ra hai mắt hắm nhìn xung quanh cơ thể, hai bàn tay nắm chặt một cái, cảm thấy trong cơ thể một nguồn năng lượng dồi dào đang sôi trào, mà thiếu niên cảm thấy với nguồn sức mạnh này hắn có thể đánh ngã một con trâu chọi. sau đó thiếu niên tự cảm thán một câu.

Cuối cùng cũng có thể đột phá tầng thứ hai. Đúng là trong cái rủi lại có cái may, nếu như không có cơ duyên này thì khả năng còn lâu ta mới có thể đột phá được, hồ nước này thật đặc biệt.

Nói xong thiếu niên ôm lấy bụng, cả vài ngày này hắn chưa được ăn uống gì, nên bây giờ trong bụng đói meo, hắn để cả cơ thể trần truồng như vậy chạy khắp nơi trên đỉnh núi, qua một lúc tìm thấy mấy quả dại, hắn cắn ăn thử, thấy vị hơi ngọt thanh bởi vậy không cần biết là quả gì, hắn ăn như hổ đói, cho đến lúc cái dạ dày no căng hắn mới dừng lại.

Ăn no rồi lúc này cảm thấy mệt mỏi, Thanh Sơn lại quay lại tảng đá bên hồ nước nằm thiu thiu chợp mắt, lúc này đã trời đã tối, ánh trăng cũng chiếu rọi khắp bầu trời nằm ngửa mặt lên ngắm trăng ngắm sao và suy nghĩ vẩn vơ, bỗng dưng hắn lại nhớ về Thanh Thanh một cảm giác xa cách trào dâng trong lòng Thanh Sơn, mới có mấy ngày không gặp không biết giờ này cô ấy thế nào nữa, từ hôm ở quán bar Thiên Thai tới giờ cũng đã mấy ngày rồi, không biết cô còn có bị Trần Tuấn hãm hại nữa không, chỉ vài hôm nữa là đến gần rằm trung thu rồi, hắn rất muốn được về gặp Thanh Thanh, mặc dù Thanh Sơn giả vờ không quen biết Thanh Thanh, nhưng trong lòng lúc nào cũng muốn được nhìn thấy cô, cho dù có như trước kia, hắn vẫn thường làm là đứng từ đằng xa mà ngắm theo bóng dáng quen thuộc ấy, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Hắn lại suy nghĩ về những ký ức trước đây khi hắn còn là một con mọt sách, hắn cùng lũ bạn thường đứng ở gốc cây đầu làng chờ cô đi qua, mỗi lúc như vậy hắn chỉ dám đứng sau gốc cây nhìn nàng, dù cho lũ bạn hắn có cố gắng đẩy hắn ra, thì hắn cũng chưa một lần dám đi ra nhìn nàng một cách chính diện. Vừa suy nghĩ về quá khứ trên vành môi hắn nở một nụ cười vui vẻ, sự vui vẻ này không biết sẽ kéo dài đến bao lâu, nhưng cứ vui đi đã. Nằm ngửa mặt lên trời suy nghĩ vẩn vơ, rồi không biết từ lúc nào hắn thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Đang ngủ mơ màng thì lúc này có tiếng ầm ầm từ đâu vọng tới rồi ầm một tiếng một dòng nước lao nhanh như một tia chớp đâm sầm vão chỗ Thanh Sơn đang nằm.