Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 75: Sự bất an của Thanh Thanh




Cha con Thanh Thanh nghe Phạm Hoài Thương nói vậy thì tái mặt, Lê Hùng Anh lắp ba lắp bắp trả lời.

- Đâu có như vậy đâu thưa bà, gia đình chúng tôi biết, gia cảnh chúng tôi không tốt, làm sao xứng với cậu Tuấn nhà mình, chẳng qua là...

Chưa nói xong Phạm Hoài Thương đã quát lên, chặn ngay cổ họng của Lê Hùng Anh.

- Chẳng qua là sao, ông nói tôi nghe thử, con trai tôi kém cỏi ở chỗ nào mà bị con gái ông xem thường, ông có biết vì con gái ông mà con trai tôi đã mấy lần bị đánh, bị dọa dẫm không hả? nếu hôm nay cha con ông hôm nay không cho tôi được một câu trả lời xác đáng thì cũng đừng trách Phạm Hoài Thương tôi độc ác.

Bà đừng hiểu lầm như thế, câu nhà bị nguy hiểm là điều không ai mong muốn, song con gái tôi cảm thấy không xứng đáng với con trai bà, nên mới có chuyện như vậy, cũng không ngờ chỉ là chuyện nhỏ của bọn trẻ vậy mà cuối cùng lại trở thành chuyện bé xé ra to như vậy, mong ông bà thông cảm cho.

Thân là đang ở cửa dưới mọi mặt, Lê Hùng Anh cũng không biết phải làm thế nào cho phải, vậy nên ông ta đành phải nhún nhường làm hòa, nhưng mà Phạm Hoài Thương làm gì cho phép điều đó xảy ra.

- Hiểu lầm, chuyện bé xé ra to thế ra ông đang cho là chúng tôi làm lớn chuyện, con tôi bị đánh ba lần bảy lượt cũng là hiểu lầ, biết rõ thân phận con tôi mà vẫn đánh nó, như vậy cũng gọi là hiểu lầm ah.

Nghe đến đây Thanh Thanh nhịn không được cất tiếng cãi lại, mặc dù cô là phận nữ nhi song cô cũng vô cùng mạnh mẽ, không chấp nhận cho mình bị vu oan như vậy, song lời lễ của cô cũng rất mềm mỏng và lễ phép.

- Bác ah, cháu không đồng ý a Tuấn không phải cháu khinh thường hay không tôn trọng nhà bác, mà là tình cảm không thể ép buộc được, với cháu không có tình yêu cháu sẽ không thể chấp nhận, còn về chuyện anh Tuấn bị đánh thì cũng là lỗi một phần ở anh ấy, còn cháu đã gây ra chuyện gì có lỗi thì cháu cũng mong được sự tha lỗi của bác cũng như gia đình.

Lời lẽ mềm mỏng, không kiêu cũng không tự ti về bản thân của cô khiến Phạm Hoài Thương hơi dịu lại một chút, nhưng bà ta vẫn không thể nuốt trôi cục tức của mình.

- Thế ra mọi việc là lỗi ở con tôi đấy, thôi được rồi nếu như vậy thì tôi cũng xin lỗi cô vậy, nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây đâu, các người cứ chờ lấy hậu quả đi.

- Cháu cũng chỉ nói sự thật thôi ah.

Lúc này Lê Hùng Anh giữ bảo con gái đừng nói nữa, ông ta biết trong những đại tộc này họ sẽ không quan tâm đến đúng sai, họ sẽ không chịu nhún nhường cho kẻ khác, lợi ích của họ là trên hết, dù cho có phân bua giải thích cũng vô dụng, điều quan trọng giờ đây là phải làm sao để cho họ Trần có thể dơ cao đánh khẽ, hạn chế tối đa mâu thuẫn.

- Tôi xin lỗi, cháu nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện mong ông bà thông cảm, hôm nay chúng tôi đến đây theo yêu cầu của ông bà, mong sao ông bà cho chúng tôi có cơ hội để chuộc lỗi.

Lê Hùng Anh tỏ ra là một người am hiểu giới thượng lưu, ông ta biết chỉ cần đáp ứng được lợi ích cho bọn họ thì mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết.



- Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, hôm nay tổ chức buổi tiệc này cũng coi như là giải quyết sự bất hòa giữa hai gia đình chúng ta. Ở ngoài kia còn rất nhiều quan khách có máu mặt, một lát nữa chúng ta sẽ đi ra tiếp khách.

Lúc này cửa phòng bao ầm vang mở ra một Thanh Niên đi vào phòng Vip, khi hắn đi vào trông dáng điệu hết sức ngổ ngáo bất cần người việt thường gọi là lấc ca lấc cấc, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, không chào hỏi ai kể cả bố mẹ hắn. Thấy con trai như vậy nhưng Phạm Hoài Thương cũng không nói gì, nhưng lúc này Trần Thiên Hành quát con trai một tiếng.

- Con đang làm cái trò gì thế hả, có biết đây là đâu không, không chào bác Hùng Anh đi à.

Người này không phải ai khác mà chính là Trần Tuấn, lúc này hắn mới để ý dãy ghế phía đối diện có hai người, một người trung niên đang ngồi, và đứng bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp.

- Con xin lỗi! để con sang chào bác trai.

Nói xin lỗi nhưng hắn vẫn giữ thái độ cợt nhả khó ưa. sau đó hắn bước sang bên cạnh Thanh Thanh và Lê Hùng anh, cúi người xuống.

- Cháu chào bác trai ah, chào em Thanh,

Nói xong hắn liếm hai bên mép miệng mình, sau đó đứng thẳng lưng dậy tiện thể đứng gần Thanh Thanh hắn đưa cái mũi sát vào mái tóc cô rồi ngửi ngửi rồi thì thầm vao sát tai của cô.

- Thơm lắm, hôm nay em sẽ được thưởng thức bữa tiệc đáng nhớ nhất trong đời.

Nói rồi hắn nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, và tràn đầy dục vọng. Nhìn thấy ánh mắt của Trần Tuấn như vậy bỗng nhiên trong người Thanh Thanh run rẩy một cái, sau đó trần Tuấn đi qua bên bố mẹ hắn liếc nhìn rồi hỏi một câu.

- Con thấy khách khứa đến khá đông đúc rồi, bố mẹ không ra tiếp khách hay sao ạ?

Nói xong, dường như không kịp chờ đợi hắn liếc nhìn mẹ mình như để thúc dục, Phạm Hương Cầm làm sao không hiểu ý tứ con trai mình và tính nết của nó chứ, bà ta lườm hắn một cái, sau đó nhìn sang Trần Thiên Hành như muốn dục ông ta. Vả lại trông thấy một cô gái sắc nước hương trời như vậy đến bà ta còn mê chứ đừng nói gì là một người như Trần Tuấn, Trần Thiên Hành thấy vậy cũng không nói gì, ông ta nhìn sang Lê Hùng Anh rồi cất giọng.

- Thôi cứ để bọn trẻ ở đây nói chuyện, Người lớn chúng ta ra ngoài thôi, đừng làm ảnh hưởng đến bọn chúng.

Nói rồi vợ chồng ông ta dẫn đầu bước ra ngoài, theo sau Lê Hùng Anh như một tiểu đệ. Khi ba người vừa bước ra ngoài, cánh cửa từ từ khép lại thì anh mắt Thanh Thanh nhìn ra ngoài mà trong lòng cảm thấy sự bất an dâng trào cuồn cuộn.