Sau khi kể lại câu chuyện cho vợ nghe xong, Trần Thiên Hành đưa ánh mắt nhìn sang bên phía người đàn ông mặc hắc bào, ông ta chợt cảm giác một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi trên trán từng giọt lấm tấm, bởi vì ánh mắt đó, chính là ánh mắt đó mà hơn hai mươi năm nay ông ta không bao giờ quên. chỉ cần lướt qua ánh mắt đó một cái ông ta cảm giác mạng sống như đang bị đe dọa, mạng sống như mảnh chỉ treo mành, điều đó làm ông ta cảm giác vô cùng sợ hãi.
- Đừng lo lắng, nếu như lời hứa của ông năm xưa vẫn còn, thì có nghĩa là tính mạng của ông vẫn còn, làm người chữ tín pải đặt lên trước tiên, năm xưa khi nhìn trúng con người của ông tôi đã đặt rất nhiều niềm tin, không biết hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa có làm ông quên đi những ngày khốn khó cơ cực hay không, có làm cho ông thay tâm đổi tính hay không?
Lúc này người đàn ông mặc hắc bào thốt lên một tràng dài, như vừa trấn an cũng là gửi lời cảnh cáo đến Trần Thiên Hành, còn Trần Thiên Hành sau lưng đã ướt như tắm, bởi vì có đôi lúc ông ta từng có ý nghĩ phản bội lại lời thề năm xưa, hơn hai mươi năm ăn sung mặc sướng, sống trong cảnh giàu sang phú quý, có một thoáng chốc làm ông ta quên đi hoàn cảnh năm xưa, vả lại hơn hai mươi năm nay vị tiên sinh này chưa từng xuất hiện làm cho Trần Thiên Hành cứ ngỡ người này gặp chuyện bất trắc, và món nợ ân tình sau bao nhiêu năm có thể không phải trả, bởi ông ta tiếc, tiếc cho công sức hai mươi năm tân tân khổ khổ gồng ghánh cả gia tộc, tiếc cho một khối tài sản khổng lồ có thể phải đổi chủ bất cứ lúc nào.
Con người ai cũng có lòng tham, khi nằm trên đống của cải thì có bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, càng nhiều thì càng ít, vậy mà giờ đây chỉ cần một câu nói của người khác thì sẽ phải ngoan ngoãn hai tay dâng lên tất cả gia sản sau bao nhiêu năm tích súc, ai mà cam lòng cho được.
- Tiên sinh, tôi chưa bao giờ quên đi lời hứa năm xưa, bao nhiêu năm nay tôi vấn luôn cố gắng làm theo lời dạy của tiên sinh, chưa bao giờ dám lơ là chểnh mảng cả.
Trần thiên hành cất giọng khó nhọc từng chữ thốt ra.
- Ồ vậy sao, tôi nghĩ trong lòng ông như thế nào chính ông là người hiểu hơn ai hết, chắc hẳn trong lòng ông đã từng có lúc nghĩ đến việc phản bội lời thề năm xưa đúng không, ông không cam lòng dâng lên tất cả cho người khác những gì mà mình đã cố gắng gầy dựng suốt bao nhiêu năm qua, ông yên tâm tôi rất hiểu những điều đó, nhưng cũng phải nói cho ông biết rằng đối với tôi nếu có sự phản bội thì cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ.
Nói rồi ngươi đàn ông mặc hắc bào cũng không nói thêm điều gì nữa, có vẻ là một người kiệm lời, nhưng trong mắt ông ta dường như là một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Nhìn như vậy trong lòng Trần Thiên Hanh thêm sợ hãi và nếu như không muốn diệt tộc chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời và dường như ông ta thầm quyết tâm trong lòng sẽ không bao giờ phản bội lời thề năm xưa.
- Thưa tiên sinh tôi rất hối hận, tôi xin thề sẽ không bao giờ phản bội lời thề của mình, nếu sai lời hưa sẽ bị trời tru đất diệt.
- Hôm nay tôi đến đâu cũng chỉ có mấy lời đó, và thêm một điều nữa gia tộc họ lê tôi không muốn ông nhúng tay vào, chuyện của đám trẻ thì hãy để chúng nó tự giải quyết, còn nếu không có bản lĩnh dù cho phải mất mạng cũng phải chịu, còn nếu ông muốn nhúng tay thì hãy xác định đi.
Nói rồi ông ta lấp lửng một cái rồi nói tiếp
- Gia tộc họ Trần cũng không cần phải tồn tại nữa.
Sau khi nói xong chỉ loáng một cái người đàn ông mặc hắc bào biến mất, chỉ còn lại văng vẳng lời nói bên tai Trần Thiên Hành, lúc này Pạm Hoài Thương thấy chồng mình ướt đẫm mồ hôi, trong mắt thất thần thì vô cùng lo lắng.
- Ông không sao chứ, chuyện này giờ làm thế nào vậy ông, người đó là ai sao mà lợi hại như vậy chứ?
- Thôi từ nay không nên nhúng tay chuyện của đám trẻ con nữa, hãy thật thà một chút bà cũng nên an phận một chút đừng có quá cưng chiều bọn trẻ, bà nên biết chúng ta luôn có một thanh đao gác trên cổ, nếu có sai sót nào xảy ra chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nói xong hai vợ chông Trần Thiên Hành run rẩy dắt tay nhau vào nhà, có lẽ từ đây vợ chồng họ cũng sẽ chẳng còn tâm trạng nào để ra đây hóng gió vui hoa thưởng nguyệt nữa.
Một bên khác sau khi trở về khách sạn Tôn Tất Đại bắt đầu ném đồ đạc trong phòng vỡ nát khắp nơi, hắn tỏ ra vô cùng tức giận, ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố Đô Thành vậy mà một thiếu gia như hắn đã pahir chịu sự sỉ nhục to lớn như vậy, từ trước tới nay khi nhắm trúng một cô gái nào thì cô gái đó sẽ phải ngoan ngoãn nằm trên giường của hắn, vậy mà hôm nay thì sao, hôm nay lại bị người ta đánh mặt như vậy. Một tên đàn em tiến lên trước cất giọng.
- Đại ca bớt giận, em có một người em họ ở thành phố Đô Thành, em sẽ gọi nó đến để nghĩ cách xử lý thằng oắt kia.
- Gọi đi, chúng ta nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt hắn, mà mày đã liên hệ mấy gia tộc ở Đô Thành Chưa, bác hai có lệnh là tất cả các gia tộc đều phải phối hợp tham gia, không được gia tộc nào vắng mặt, thế hệ trẻ nhất định hải tham gia.
Nếu như chuyện nhỏ này mà chugns ta còn không giải quyết được thì làm sao đủ tư cách để kế thừa vị trí gia chủ chứ.
Sau một lúc tiếng gõ của vang lên, sau đó cánh của mở ra nếu như có Thanh Sơn ở đây thì sẽ lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc này.