Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 55




Bạch Sơ Cẩn trừng mắt nhìn, sao có thể mặc y phục đỏ giống mình, “Một đại nam nhân, lại mặc sắc phục của các cô nương, không biết xấu hổ.” Bạch Sơ Cẩn nhỏ giọng lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến thần sắc bất đắc dĩ của nam nhân trước mắt.

Mục Hữu đứng trước mặt nàng, nghe thấy lời nói của Bạch Sơ Cẩn, không khỏi bật cười một hồi, đêm nay hắn vốn định vụng trộm xem Tứ ca đêm động phòng hoa chúc một chút, cho nên hắn không theo mọi người rời Vương phủ, mà ẩn nấp trong Địa Tàng, càng không muốn vừa nhìn liền kinh ngạc, thật không biết ai ném một thân cây khô vào phòng, làm cho đám người tuần tra trong Vương phủ phải đi điều tra một phen, hắn là bất đắc dĩ, vì không muốn bị Tứ ca phát hiện mà đuổi hắn đi, cho nên hắn lựa chọn trèo tường mà vào, nhưng thật ngờ vừa, chân vừa chạm đất lại được gặp một nha đầu rất đáng yêu, thật không uổng công làm chuyện này mà...

Mục Hữu nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, mới hỏi, “Cô nương, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngươi không đi ngủ, chạy đến bên ngoài hậu viện Kỳ Vương phủ làm gì?”

Bạch Sơ Cẩn chu miệng, không tức giận, coi thường nói: “Buổi tối ngươi cũng không đi ngủ lại đến Vương phủ đi dạo sao? Hơn nữa, ngươi dạo là bên trong, ta dạo chính là bên ngoài!”

Mục Hữu kinh ngạc, thấy lời nói của m ình bị nói trở lại, có chút không cam lòng, cố nói thêm: “Ta ở bên trong đó vì ta được Tứ hoàng tử mời làm khách, mà người thì sao, ngươi cũng được mời đến làm khách??”

Bạch Sơ Cẩn liếc mắt hoài nghi nhìn Mục Hữu một cái, rồi lắc đầu nói: “Lừa ai đó? Như ngươi mà cũng được Tứ hoàng tử mời làm khách, ta đây lại càng được Tứ hoàng tử mời làm khách rồi.



Mục Hữu bật cười, tiếp lời, “Vì sao ta không thể là khách mời của Tứ hoàng tử?”

“Nếu ngươi là khách mời của Tứ hoàng tử, vậy ngươi nói cho ta biết, hiện tại Tứ hoàng tử cùng tân nương tử có hay không vào động phòng?” Bạch Sơ Cẩn đi đi lại lại, thoạt nhìn đúng là bộ dáng vô hại.

“Đương nhiên ta biết, bọn họ đã sớm bái đường, hiện tại đã vào động phòng, lúc ta đi ra, bọn họ cũng vừa mới...” Thời khắc mấu chốt, thanh âm đột nhiên ngưng lại.

Mục Hữu nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn vào người trác mặt, suýt nữa nói hết chuyện, rồi lại bật cười.

Không nghĩ tới nha đầu như vậy mà thông minh, chỉ hỏi chuyện trong Kỳ Vương phủ, thiếu chút nữa liền nói nàng nghe hết.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gi?” Vẻ mặt Mục Hữu ngừng lại, đột nhiên hỏi lại Bạch Sơ Cẩn.

Bạch Sơ Cẩn vốn chờ hắn nói tiếp, không nghĩ tới Mục Kỳ tự nhiên lại hỏi lại một câu như vậy, mắt thấy có được chút tin tức lại coi như không.

Bạch So Cẩn không hờn chu miệng, “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!” Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Đột nhiên Mục Kỳ cầm lấy tay nàng, không để nàng đi, “Ngươi hỏi thăm chuyện trong đó làm gì, nói cho ta biết.”

“Ta nói không cần ngươi lo, ngươi buông.” Tay Bạch Sơ Cẩn bị Mục Hữu cầm lấy, trong lòng khó chịu, trong lời nói cũng thêm nghiêm khắc.

“Ngươi nói không rõ ràng, đùng mơ tưởng cứ như vậy mà rời đi.” Vẻ mặt Mục Hữu căng thẳng, hắn không thể buông tha người theo dõi hành động của Mục Kỳ, đầy là việc ngày xưa hắn đã phát lời thế trong lòng mình.

“Nói, là ai phái ngươi tới, có phải Mục Thịnh không?”

“Ngươi đang nói cái gi?” Bạch Sơ Cẩn âm thầm định dùng sức thoát khỏi sự kìm hãm của Mục Hữu, “Lão nương ta đến Kỳ Vương phủ nhỏ bé này cần người khác hạ thánh chỉ sao?”

Đối mắt với sự kìm hãm của Mục Hữu, Bạch Sơ cần lại một lần nữa hối hận không mang theo vài người đi theo, nàng yên lặng trong lòng thề, về sau chỉ cần sư tỷ nói, nàng sẽ nhất định làm theo!

Trong lòng Bạch Sơ Cẩn than thở một hồi, tất cả đều vì võ công của nàng quá thấp! Mà độc dược trên người đã sớm bị ltn cầm hết, mà lúc đi thì vội vàng cũng lại quên lấy.

“Này, ngươi buông ta ra.” Đối mặt vói sự kìm hãm của Mục Hữu, Bạch Sơ Cẩn nổi giận, nàng ngẩng đầu nhìn lên, vẫn không nhúc nhích nhìn Mục Hữu, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

Mà Mục Hữu như không nghe thấy nầng nói, cũng không nhúc nhích nhìn nàng, ánh mắt cũng phẫn nộ như nàng.

“”Hưu ——” một tiếng, một mũi tên phượng vĩ tahwngr tắp bắn tới, phá tan không gian hai người đang nhìn nhau hung tợn.

Mục Hữu lắp bắp kinh hãi, theo bản năng ôm Bạch Sơ Cẩn nhảy nhanh sang một bên, mà ngân châm phượng vĩ kia đã bắn tới tường.

Bạch Sơ Cẩn nhìn ngân châm phượng vĩ, há to mồm kinh ngạc. Nàng nhìn mà không tin nổi, lại nhìn phương hướng bắn ra, chỉ thấy một người cưỡi tuấn mã, cầm cùng chạy tới nơi này.

Còn loáng thoáng có thể nghe thấy bọn họ hô lớn, “Hồng Độc Tước, ngươi nạp mạng cho ta, hôm nay ta thành quỷ cũng phải báo thù này, thế không làm người.”

Bạch Sơ Cẩn ớn lạnh, nàng nhận ra được mũi tên này, do mấy ngày trước vì không quen đạo lý ỷ mạnh hiếp yếu mà tranh đoạt, cho nên lập tức phát tác khí phách, lại không nghĩ tới sẽ độc mù hai mắt ngời nọ, mà nàng nhớ rõ trong tay người đó cũng cầm mũi tên kia.

Bạch Sơ Cẩn hô một tiếng, sẽ không xui xẻ như vậy chứ! Liền nhanh chóng kéo tay Mục Hữu chạy đi, vừa nói: “Chạy nhanh lên, bằng không nhất định phải chết!”

Vì nàng quá vội vàng, mà nàng lơ đãng làm rơi thoa cài tóc, vừa vặn nằm không xa mũi tên phượng vĩ kia.

Nhóm Bạch Sơ Cẩn vừa chạy vài bước, mấy người cưỡi ngựa cũng đã đuổi theo, hơn nữa bắn một mũi tên vào Bạch Sơ Cẩn.

Bạch Sơ Cần vừa chạy, vưa thuận thế linh hoạt mà chợt lóe, mũi tên kia liền bay qua người nàng.

Nàng nhẹ nhõm thở dài, nhỏ giọng than thở: “Thật là ác, suýt chút nữa bị mất mạng, nếu không phải vì lúc trước bị sư tỷ cầm đi, ta mới không để cho các ngươi bình tĩnh mà đứng ở đây!”

Người cưỡi ngựa thấy mũi tên không bắn trúng, rất nhanh liền kéo cung tiễn, bắn ra lần thứ hai.

Thời khắc mấu chốt, Mục Hữu bỗng nhiên thả tay Bạch Sơ Cẩn ra, xoay người bay vọt lên.

“Ôi, rất nguy hiểm, ngươi mau qua đây.” Bạch Sơ Cẩn thấy Mục Hữu xoay người, bội vàng lớn tiếng với hắn, chạy cũng chậm lại.

Thế nhưng Mục Hữu không để ý tới nàng, hắn điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng hồng sắc liền nhẹ nhàng giẫm lên đầu tường, chậm rãi bay lên nhánh cây, rồi cuối cùng đứng trong đám người cưỡi ngựa, hắn liếc mắt cười Bạch Sơ Cẩn một cái, sau đó đột nhiên rút ra chủy thủ, trước khi tên cưỡi ngựa kịp phản ứng liền để ở cổ hắn.

“Dừng lại, làm cho tất cả bọn họ dừng lại!” Mục Hữu thuận thế ngồi sau tên nam nhân, ghé vào tai hắn nói. Hắn lúc này không còn bộ dáng ‘bất cần đời’ như ngày thường, vẻ mặt làm cho người khác khiếp sợ.

Vì bị Mục Hữu thao túng, hắn liền vội kéo dây cương, người khác thấy ngựa dừng lại cùng đều dừng theo, nhưng khi bọn hắn nhìn lão đại của mình thì lại kinh ngạc.

“Để cho bọn họ quay về toàn bộ.” Mục Hữu du nfg chủy thủ không chế hắn, nói lạnh lùng.

Bỗng nhiên nam tử kia suy nghĩ trong chốc lát.

Cuồi cùng, vì bảo toàn tính mạng của mình mà sai thuộc hạ rời đi. Bị giữ trong tay hắn, hắn không thể ăn nói lỗ mãng, càng không thể xoay người, chỉ đăm chiêu liếc mắt Bạch Sơ Cẩn một cái.

Một lát sau, Mục Hữu cảm thấy những người đó đã chạy xa, mới chậm rãi buông chủy thủ ở cổ hắn xuống, bay lên không trung nháy mắt liền đứng cạnh Bạch Sơ Cẩn.

Bạch Sơ Cẩn kinh ngạc nhìn Mục Hữu, nàng vốn tưởng Mục Hữu là tiểu mao tặc, nhiều lắm có chút công phu mèo cào, căn bản không nghĩ tới công phu hắn không thấp, lại càng không nghĩ võ công hắn lại cao, không, phải nói là không ở dưới mình.