Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 30




"Hồ ly tinh?" Đằng Diêm dường như hiểu được chút chút, nàng nhìn Hạ Linh Doanh, sắc mặt Hạ Linh Doanh không tốt cho lắm, quay đầu nhìn A Đan hỏi tiếp: "Là loại hồ ly tinh nào?"

A Đan dở ăn nói, loại hồ tinh nào? Nàng không biết dùng từ gì để hình dung nữa, cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể quơ tay múa chân để diễn tả.

"À, có một người là như vầy nè."

A Đan vểnh môi, mắt phóng điện về phía Đằng Diêm, dùng tay vân vê một lọn tóc mai, vén ra sau tai, nũng nịu gọi: "Tiêu tổng ~ "

Đằng Diêm run lẩy bẩy, nổi hết da gà, Hạ Linh Doanh không nói gì, nhanh chóng tìm trong đầu con hồ ly tinh A Đan hình dung, tìm cỡ nào cũng không thấy.

"Cô thôi đi, đứng đắn chút coi. Còn người khác thì sao?" Đằng Diêm nhìn A Đan hỏi, A Đan nghĩ một chút, nhếch miệng cười ngọt ngào, một tay ôm eo Đằng Diêm, ánh mắt lấp lánh nhìn Đằng Diêm.

"Phong ~ "

"Cút ngay!"

Đằng Diêm như bị điện giật đẩy A Đan ra, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, A Đan bị đẩy ra cảm thấy rất oan ức, Hạ Linh Doanh lại nhìn ra phương hướng, nàng trầm tư một lát, hỏi: "A Đan, gần đây công ty biến động gì không?"

"Biến động?" A Đan suy nghĩ một chút, "Việc của Thánh Hoàng, thường Tiêu tổng không nói với tôi, chị ấy chỉ sắp xếp tôi bên cạnh phu nhân, kêu tôi bảo vệ tốt phu nhân."

Hạ Linh Doanh mấp máy môi, không lên tiếng, ngược lại Đằng Diêm nhướn mày nhìn A Đan: "Nhìn bộ dạng hưng phấn vừa rồi của cô kìa, hâm mộ Tiêu tổng mấy người sao? Có nhiều hồ ly tinh làm bạn như vậy."

A Đan li3m li3m môi, nhìn Đằng Diêm: "Cô ganh tị hả?"

...

"Mẹ kiếp, A Đan, sao cô không đi chết đi?"

"Còn không phải sao, nếu cô ganh tị thì dịu dàng chút đi, cũng sẽ biến thành hồ ly tinh người gặp người thích."

"Nói vậy đúng là cô hâm mộ?"

"Không phải ai cũng có thể được gọi là hồ ly tinh đâu đấy nhá!" A Đan tiếp tục tranh luận, hồi nhỏ nàng xem Bảng phong thần không ít, đánh giá Đằng Diêm từ trên xuống dưới một chút, cười tít mắt nói: "Như cô đây, bội thực mà chết cũng chính là Tỳ Bà tinh."

"Cô!!!"

Đằng Diêm thẹn quá hoá giận nhấc chân muốn đá cho một phát, Hạ Linh Doanh nhìn hai người cãi nhau nhưng trong lòng có hơi rối loạn, nước cờ Phong tổng cũng gọi đến rồi, Thánh Hoàng nhất định đã xảy ra chuyện. Tiêu Mạc Ngôn này, thật đúng là giấu diếm nàng một cách triệt để. Rốt cuộc có hiểu thế nào gọi là cùng chung hoạn nạn hay không?

"Phu nhân, chị sao vậy?" A Đan lách qua Đằng Diêm nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh thở dài, nhìn nàng: "A Đan, hồ ly tinh mà cô nói chính là Tổng giám đốc Phong Đằng."

"Hả!" Miệng A Đan há lớn như cái tô, Tổng giám đốc Phong Đằng? Rõ ràng là một con hồ ly tinh có văn hóa có tố chất nha. (hài không đỡ được =)))))))))))

Hạ Linh Doanh nhìn kỹ biểu tình của A Đan, xem ra A Đan thật sự không biết Thánh Hoàng đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ một chút, Hạ Linh Doanh vào phòng đổi một chiếc áo khoác trắng, nàng đi ra cửa. Nếu chờ con rùa đen rúc đầu Tiêu Mạc Ngôn nghĩ thông tất cả mọi chuyện, sợ là hoàng hoa cũng nguội lạnh rồi. (ý là đã quá trễ)

Mắt thấy Hạ Linh Doanh ra cửa, Đằng Diêm tức giận hỏi A Đan, "Như thế nào, lưu luyến như vậy, cô còn không đi theo để tiếp tục ngắm hồ ly đi?"

A Đan nhếch miệng cười cười, "Nếu Tiêu tổng là Đường Tăng, phu nhân chính là Tôn Ngộ Không, về phần tôi đây chỉ là Nhị sư huynh thì khỏi cần đi, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà thôi."

"Nhị sư huynh?" Đằng Diêm bị chọc cười, A Đan ngẩn ngơ nhìn Đằng Diêm, bình thường Đằng Diêm hay nổi giận với nàng, hiếm khi cười như như hôm nay vậy, A Đan cảm thấy Đằng Diêm cười như thế, kết hợp với tóc bị gió thổi lay động, rất có hiệu ứng minh tinh. Đằng Diêm vừa thấy A Đan vậy thì nghiêm túc lại, ho một tiếng, mắng nàng: "Tỳ Bà tinh có gì đẹp mà nhìn?"

A Đan sâu hít sâu một hơi, chân thành tha thiết nhìn Đằng Diêm hỏi: "Vậy cô có đồng ý làm Hằng Nga không?"

Nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức xuống bụng, Đằng Diêm nhìn cái tên A Đan giả heo ăn thịt hổ dám chọc ghẹo mình, cười lạnh một tiếng: "Sao, đêm nay cô muốn ăn đầu heo kho tàu?"

"..."

******

Tiệc tối, Tiêu Mạc Ngôn xem như chủ nhà, mời rượu hết ly này đến ly khác, tiếng cười không ngừng, đó gọi là xuân phong đắc ý.

"Em nói nha Tiêu tổng, dù phu nhân có bận đến đâu cũng phải ra gặp tụi em một chút chứ, người đâu rồi? Nếu chị ngại, để tụi em gọi điện thoại cho chị ấy."

Dạ Ngưng bưng rượu cười trêu chọc, làm sao nàng cũng có cảm giác Tiêu Mạc Ngôn nói dối, khẳng định là lại làm trò gì đó để phu nhân khinh bỉ rồi. Tiêu Mạc Ngôn gắp một miếng đồ ăn, cười nói: "Làm gì có, làm gì có, cô ấy đang bận quay phim."

Phong tổng một tay véo mặt Tiểu Thảo, một tay chặn ly rượu: "Không cho phép uống nữa."

Tiểu Thảo uống có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn Phong tổng cười. Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng hai người, trong lòng có chút chán nản. Vẫn là cô Tiếu cẩn thận, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cười cười: "Tiêu tổng, hai người này chưa từng có vướng mắc, hay là để chúng tôi gọi Hạ Hạ cùng nhau tâm sự, đã lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị ấy."

Tiêu Mạc Ngôn nấc lên một cái (nấc cục, ợ khi bị đầy hơi), lắc đầu: "Tôi lừa cô làm gì, Cô ấy đi Tây Tạng rồi, vẫn chưa về, nếu không tôi nhất định sẽ để cô ấy đến nghênh tiếp mấy cô mà.""

"Đi Tây Tạng rồi sao?" Dạ Ngưng giật mình, "Chị vậy mà lại để chị ấy đi sao?"

Tiêu Mạc Ngôn khoát tay, đặc biệt rất rõ đại nghĩa: "Tuy trong lòng không nỡ, nhưng tôi không thể cản trở tương tai của vợ được, tôi chỉ có thể kiềm nén đau thương bỏ đi thứ mình yêu thích thôi. Tuy người không ở Bắc Kinh, nhưng ngày nào cũng nhớ đến tôi, ngày nào cũng gọi chục cuộc điện thoại đến nỗi tôi thấy phiền luôn, tôi—— "

"Tiêu tổng."

Đang nói, quản lý bộ phận lễ tân tiến vào cắt ngang, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, "Chuyện gì?"

Quản lý nhìn mấy cô gái đẹp xung quanh, có chút do dự, Tiêu Mạc Ngôn nhíu nhíu mày, "Không sao cả, nói đi, đều là người nhà."

Quản lý nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tiêu tổng, phu nhân đã tới."

Tiểu Thảo:...

Phong tổng:...

Dạ Ngưng:...

Cô Tiếu:...

Gần như chỉ sau một giây, Hạ Linh Doanh đã đẩy cửa đi vào. Tiêu Mạc Ngôn sững sờ nhìn Hạ Linh Doanh, lúng túng cười: "Vợ, sao em đến đây?"

Hạ Linh Doanh cười nhạt một tiếng: "Còn không phải đến thăm chị sao?"

"AAA, Hạ Hạ, chị bay từ Tây Tạng về đây rồi sao?"

Dạ Ngưng cười cực kỳ xấu xa, nhiệt tình lôi kéo Hạ Linh Doanh vào trong bàn. Tiểu Thảo biết điều lập tức đứng lên nhường chỗ, Phong tổng và cô Tiếu thì hứng thú nhìn mặt Tiêu Mạc Ngôn đổi màu lúc xanh lúc đỏ.

"Không quấy rầy mọi người chứ?" giọng Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng, người phụ nữ bên cạnh Tiêu tổng, mọi người ai mà không biết, tuy không chuyện trò vui vẻ như Tiêu tổng, nhưng trên người Hạ Linh Doanh tỏa ra khí chất luôn để mọi người kính phục, nhất là nàng lại là người duy nhất có thể thu phục Tiêu tổng, cảm giác và ấn tượng mọi người đối với nàng rất tốt.

"Tây Tạng?"

Hạ Linh Doanh xăn tay áo, liếc Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu bị tác dụng của rượu rồi, mặt mày đỏ bừng.

"Không có gì, mọi người tiếp tục đi trò chuyện đi chứ, đang nói về gì vậy?"

Hạ Linh Doanh cười nhạt một tiếng, hai mắt Tiểu Thảo sáng lên, ngoại trừ Phong tổng thì nàng thích nhất chính là Hạ Linh doanh. Nàng tiến lại gần, giữ cánh tay Hạ Linh Doanh cười: "Hạ Hạ, Tiêu tổng đang nói với tụi em về 'ngự thê chi thuật' (cách quản lý vợ), nói chị sùng bái chị ấy cỡ nào, say đắm chị ấy đến cỡ nào, mỗi ngày gọi một đống cuộc điện thoại, lúc đầu em còn không tin, nhưng nhanh vậy mà chị đã từ Tây Tạng về rồi, em thật là hơi tin rồi đó, có phải phim quay xong rồi không? Hị hị, không thể tưởng tượng được, Tiêu tổng đúng thật là có kỹ năng à nha."

Hạ Linh Doanh mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu: "Ừ, Tiêu tổng rất là có bản lĩnh."

Tiêu Mạc Ngôn vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, cô như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi thẳng người trên ghế.

Phong Uyển Nhu túm Tiểu Thảo lại, cười khẽ: "Tiểu Thảo, em nói gì đó, khen quá làm Tiêu tổng chúng ta ngại kìa."

"Hồi nào chứ." Dạ Ngưng xáp lại, nàng không dám cùng Hạ Linh Doanh kề vai sát cánh, nhưng cũng rất thân thiết: "Tiểu Thảo không khoa trương chút nào hết, nhìn Tiêu tổng chúng ta bây giờ sống thật thoải mái, em muốn còn không được nè, rượu ngon uống vào, thịt ngon hầu hạ, vừa rồi còn lấy ra một viên thuốc lá gì gì đó? (thuốc lá dạng viên ngậm) Hây ya!!! Cuộc sống thần tiên."

Cô Tiếu cúi đầu ráng nín cười không lên tiếng, Hạ Linh Doanh càng nghe sắc mặt càng kó coi, Tiêu tổng cảm giác như mình đang chìm vào vực sâu không đáy. Cô hối hận muốn chết tự nhiên ăn ở không đi chọc ghẹo cô Tiếu với Phong tổng, để bị hai tên khốn kiếp dùng mạng sống hãm hại cô, cô cũng là người có nổi khổ mà không nói được.

"Hạ Hạ, gần đây bận lắm sao, nghe nói chị đang quay phim? Vẫn là《Luân Hồi》sao?"

Cuối cùng, vẫn là cô Tiếu hiểu lòng người, vô cùng thấu hiểu nổi lòng Tiêu tổng nên lái sang chuyện khác, vẻ mặt Hạ Linh Doanh hiện lên nụ cười nhạt: "《Luân Hồi》đang ở giai đoạn cắt nối biên tập hậu kỳ, gần đây quay một phim điện ảnh nhỏ."

"Điện ảnh nhỏ?" Tiểu Thảo tò mò nhìn Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn cũng hơi kinh ngạc, vợ lại đi quay phim rồi, sao cô lại không biết? Chuyện khi nào vậy? Tên A Đan chết tiệt kia, thậm chí ngay cả tin này cũng không nói với cô.

"Nội dung có gì hay không?" Dạ Ngưng cũng rất hứng thú hỏi, Hạ Linh Doanh bất thình lình liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, Tiêu Mạc Ngôn co rụt cổ, vô cùng hèn nhát cúi đầu giả bộ ăn cơm, đến cả rượu cũng không dám đụng một giọt.

Hạ Linh Doanh nhìn Dạ Ngưng nói: "Cũng đơn giản, đúng lúc nhận, vừa hay lại là một bộ điện ảnh, chủ yếu nói về một đôi tình nhân, trong đó có một nhân vật nữ chính cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu trở nên làm chuyện gì cũng khư khư cố chấp, tự cho là suy nghĩ cho đối phương, chịu hết mọi uất ức. Cuối cùng, ngay lúc thống khổ nhất, quên hết mọi lời thề, lấy một cái cớ thật hay để chia tay đối phương. À, đương nhiên là nhân vật nữ chính rất đẹp, bởi vậy nên cũng chuốc không ít phiền phức."

Phong tổng nở nụ cười, vuốt tóc Tiểu Thảo, Tiểu Thảo uống một ngụm Cocacola, nhìn nhìn Hạ Linh Doanh: "Sao tính tình người này có vẻ giống Tiêu tổng."

...

Dạ Ngưng dùng sức gật đầu với Tiểu Thảo, thật sự là đã nói ra lời trong lòng nàng. Lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lại bắt đầu vò đầu.

"Sau đó thì sao?" Tiểu Thảo nghe được mùi ngon, vẫn không quên bình luận, "Làm thế nào ngược nhân vật nữ cặn bã này?"

Tiêu Mạc Ngôn ho một tiếng, nhìn về phía Phong tổng, này con cái nhà ai có biết trông chừng hay không vậy? Phong tổng căn bản không nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đang nghe một cách mê mẩn.

"Sau đó?" Hạ Linh Doanh híp mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn, mặt không biểu tình nói: "Vào một đêm khuya nổi gió, đã bị nhân vật nữ chính còn lại cầm đao từng đao từng đao tùng xẻo."

Ánh mắt Hạ Linh Doanh rơi vào người Tiêu Mạc Ngôn, gần như là nghiến răng nghiến lợi lặp lại: "Là từng đao từng đao một."

Tiểu Thảo:!!!

Phong tổng:...

Dạ Ngưng: (⊙o⊙)

Cô Tiếu:...

Tiêu tổng: T_____T