Đệ Nhất Tình Địch

Đệ Nhất Tình Địch - Chương 4: 4: Lẳng Lơ Không Biết Xấu Hổ Bốn






Lũ yêu giống như bị động kinh mồm mép run lẩy bẩy, đồng loạt quỳ xuống rồi nhìn lên giữa bầu trời.

Bổn tôn ngửi thấy mùi sát khí ngày càng nồng đậm trong không khí, không nhịn được đành phải nhíu mày.

Nhân vật quan trọng tới rồi.

Một tay của bổn tôn ôm hồ ly, tay còn lại cầm kích Trùng Thiên lấp lánh ánh bạc, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mây đen đang cuồn cuộn kéo tới từ phương xa.

Chỉ trong thoáng chốc, mây đen thế tới hung hăng, tức thì đã xuất hiện trong tầm mắt.

Bổn tôn nín thở để tập trung tinh thần, như thể đang lâm đại địch.

Hồ ly mắt đỏ co rúc trong lòng tôi, vẻ mặt ban đầu vốn rất đắc ý nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Nàng nhìn vào đám mây, mặt căng thẳng một hồi, còn toát ra một phần sợ hãi.

Mây đen như thác nước, đột nhiên trong đó có đôi giày chiến màu đen hoa văn cuộn khúc bước ra.

Thần ma đứng ở trong gió, khe khẽ phất phất tay, làm cho toàn bộ mây đen đang gào thét ở chung quanh nhanh chóng tản đi.

Động tác tự nhiên, phong thái tuyệt đẹp.

Dưới là mười vạn non sông, trên là chín tầng mây, nhưng mọi tư thế hiên ngang đều không thể sánh bằng hắn.

Bổn tôn say mê sắc đẹp, chỉ còn thừa lại một chút lý trí.

Thần ma dịu dàng chân thành, vẻ mặt không thay đổi mà nhìn thoáng qua hồ ly mắt đỏ tôi đang ôm trong tay, rồi đưa mắt nhìn tôi thân thiết hỏi: "Cửu...!Trọng Hoa, nàng đã tỉnh rồi sao?"
Hồ ly mắt đỏ lén lút lộ ra nửa cái đầu khỏi ngực bổn tôn, cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi.


Hiển nhiên, nàng không biết lai lịch của tôi là gì, có thể làm cho thần ma chào hỏi cung kính như thế.

Bổn tôn thả kích Trùng Thiên buông lỏng một chút để thừa tay xoa lưng của con hồ ly, dường như nàng vô cùng hưởng thụ, trước tình thế đang cực kỳ gay go này, còn có thể duỗi ra đầu lưỡi màu phấn hồng để liếm tay của bổn tôn.

Đôi mắt của thần ma kéo căng ra, nhưng vẫn dịu dàng như trước, nhìn hồ ly mắt đỏ đang khoe mẽ ở trong lòng tôi, cười bảo: "Tìm hồi lâu chưa thấy, hóa ra là đã chạy tới chỗ của nàng rồi."
Hắn thản nhiên nhìn cả lũ yêu đang quỳ sau lưng bổn tôn, chỉ hơi nhíu mày, nói với cả đám yêu đang đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng kia rằng: "Tìm một con hồ ly trên núi Tuấn Tật cũng tìm không xong.

Vẫn là phiền tới Trọng Hoa điện hạ nhấc tay thay các ngươi, mà hết thảy cũng là nhờ vào năng lực quá tốt của các ngươi đấy."
Đứng đầu chính là yêu quái đeo búa khổng lồ trên lưng, vội vàng dập đầu nhận sai: "Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận! Chúng thần cũng không biết vị điện hạ này từ đâu xuất hiện, nàng ôm nương nương liền rời đi, bọn thuộc hạ nhất thời không suy xét kỹ, trong lòng gấp quá, mới có thể mạo phạm Trọng Hoa điện hạ."
Nói xong, gã hơi ngẩng đầu, len lén nhìn bổn tôn, dường như đang suy đoán thân phận của tôi là gì.

Ơ, qua dăm ba câu, bổn tôn liền trở thành cái người tìm hồ ly giùm hắn, tình cảnh này thật biến hóa khôn lường.

Nếu hắn đã nói như vậy, bổn tôn mà không chắp tay nhường hồ ly cho hắn, quả thật là quá không biết điều rồi.

Tôi ôm hồ ly, cười với hắn, thản nhiên hỏi: "Đây là phi tử của ngươi sao?"
Thần ma gật gật đầu, nụ cười trông anh tuấn kiệt xuất.

Hồ ly mắt đỏ lắc đầu như chày giã cơm, rồi duỗi ra móng vuốt túm lấy ống tay áo của bổn tôn, đôi mắt phiếm hồng như sắp sửa rơi lệ vậy.

Bổn tôn vẫn thong dong như trước: "Nhưng bộ dáng này của nàng, sợ rằng chẳng muốn đi cùng ngươi đâu nhỉ?"
Nụ cười của thần ma cứng ngắc, nhìn hồ ly bằng ánh mắt thâm trầm.

Tuy rằng hồ ly mắt đỏ sợ hắn, nhưng giờ đã có tôi là chỗ dựa, tất nhiên sẽ bày ra chút ít bộ dáng mượn cáo oai hùm, không hề chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.

Bổn tôn xoa lông trắng của hồ ly, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Trước khi tôi mưu phản với Thiên Đình trở thành Ma tôn một phương, tôi và thần ma từng có một cuộc đại chiến.


Tôi vẫn còn nhớ, năm ấy thần ma là một nhân tài của Niết Bàn, bổn Chiến thần dẫn theo thiên quân vạn mã, bao vây hắn rồi đánh một trận.

Bên này có sự trợ giúp của 72 vị sao Thái Bạch, có cả bốn vị thiên thần lần lượt là Mưa Gió Sấm Chớp đánh trống trận cho bổn Chiến thần, bên dưới là đám lính tôm cua quần nhau túi bụi, còn lại là bổn Chiến thần và thần ma chém giết lẫn nhau.

Dù gì thần ma cũng là một nhân vật lợi hại, cho nên chúng tôi đánh từ chín tầng mây cho tới nhân gian, rồi lại từ nhân gian đánh tới Đông Hải, sảng khoái đến nỗi mồ hôi đầm đìa, rất thoải mái.

Sau khi trở về, xương bả vai của tôi bị chặt đứt, phải nằm gần hai nghìn năm.

Thần ma cũng không khá hơn chút nào, người này xương cốt cứng rắn, tính tình cũng mạnh mẽ, bị kích Trùng Thiên chém một đao còn không rên một tiếng, chỉ ho ra một ngụm máu trước mặt bổn Chiến thần, sau đó vẫn còn có thể ngửa mắt lên trời cười to ngạo mạn.

Sau đó nghe nói, thần ma trở về Ma cung thì mất hết mọi sức lực, nhờ hạ nhân dìu mới đi nổi.

Quả nhiên là hạng người lẳng lơ.

Quả nhiên là gút mắt của định mệnh.

Hồi ấy, thần ma vẫn chưa cưới vợ, bên người ngay cả một tiểu thiếp cũng chẳng có.

Trước khi lâm vào giấc ngủ, thần ma thể hiện tình cảm lâu dài để khinh bạc bàn tay nhỏ bé của bổn tôn, đó cũng là lần đầu tiên trong đời bổn tôn được nghe người ta nói muốn cưới mình.

Đáng tiếc sau một giấc ngủ dậy, hắn đã có sủng phi.

Còn là động vật có lông.

Bổn tôn vuốt ve lông của hồ ly mắt đỏ bởi vì trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng hồ ly mắt đỏ lại không quen vì được yêu thương như vậy, thấy tốc độ vuốt của tôi rất nhanh, còn tưởng rằng tôi có đối sách để thoát thân, vui vẻ pha lẫn ngạc nhiên, hết lòng quấn quít trong vòng tay của tôi.


Bổn tôn bình tĩnh suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: "Hồ ly mắt đỏ này vẫn chưa hóa thành người, gu của ngươi, có phải là quá mặn rồi hay không?"
Thần ma nghe xong những lời này, cơ thể lập tức cứng đờ, trên mặt nhiều biểu cảm khác nhau.

Hắn đè nén cuống họng, nói rằng: "Nàng vừa mới tỉnh lại, có rất nhiều chuyện nàng không biết đâu."
Bổn tôn bật cười, một tay nâng lên kích Trùng Thiên, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, bổn tôn chỉ vừa tỉnh lại, ngươi đã có ái thiếp, thật không biết hồi trước người nào đã đứng ở trước mặt ta thề non hẹn biển đây?"
Chính vì chỉ qua một giấc ngủ, cho nên bổn tôn thật sự không thể nào tiếp nhận được chuyện người khinh bạc bổn tôn ngày xưa đảo mắt một cái đã cưới tiểu thiếp rồi.

Càng khiến cho bổn tôn không chịu nổi chính là, hắn biến thành một thần ma ưa thích động vật có lông.

Không ngờ hắn là loại thần ma đó.

Bổn tôn rất thất vọng.

Tròng mắt của hồ ly xoay chuyển, lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn thần ma, dường như nàng không rõ mối quan hệ giữa tôi và thần ma là như thế nào.

Thần ma nhìn thấy trên mặt bổn tôn viết đầy lửa giận, vội vàng giải thích: "Trọng Hoa, có lẽ nàng không biết rồi, nàng đã ngủ suốt bốn mươi nghìn năm, hơn nữa, hôm nay ta mới cưới Xích Viêm, nàng ấy cũng không phải là hình thú...!Chẳng qua là nàng ấy đã đào tẩu khỏi kiệu hoa bằng cách dứt bỏ hai mươi nghìn năm đạo hạnh để phá vỡ giam cầm của ta rồi chạy tới ngọn núi này."
Bổn tôn nghe thấy chuyện mình ngủ bốn mươi nghìn năm cảm thấy kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó lại bị câu nói kế tiếp của hắn làm cho hấp dẫn chú ý, mới hỏi rằng: "Đào tẩu? Nàng không nguyện ý gả cho ngươi?"
Hồ ly mắt đỏ vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, dùng hết sức để sụt sịt mũi trên tay áo của tôi, chín cái đuôi mạnh mẽ đung đưa.

Thần ma thấy bổn tôn đã bắt được trọng điểm, nhìn chằm chằm vào hồ ly một cách âm u: "Sao lại không nguyện ý? Chính miệng nàng ấy đã đồng ý với ta rồi."
Cửu Vĩ Hồ chính là dòng tộc lẳng lơ, mê hoặc lòng người nhất xưa nay, trời sinh quyến rũ, câu dẫn một người đàn ông quả thực dễ như trở bàn tay.

Tộc Cửu Vĩ Hồ chỉ cần có mười nghìn năm đạo hạnh liền có thể hóa thành hình người, con hồ ly này chỉ vì thoát khỏi thần ma, không tiếc hy sinh hai mươi nghìn năm đạo hạnh để chạy ra khỏi kiệu hoa, lui về hình dạng thú, xem ra tuổi của nàng cũng không lớn, cùng lắm chỉ có hai mươi mấy nghìn năm, cho nên cũng không biết ân oán giữa bổn tôn và tộc Hồ của các nàng.

Tâm tình của bổn Ma tôn khẽ lay động.

Thần ma vẫn âm u nhìn vào hồ ly mắt đỏ, thấy bổn tôn chuẩn bị mở miệng, trên mặt lại đổi thành dáng tươi cười ấm áp.

Bổn tôn hắng giọng một cái rồi mới lên tiếng: "Vậy theo như lời ngươi nói, hồ ly này phải mất thêm hai, ba mươi nghìn năm nữa mới thành hình người được, bây giờ ngươi dẫn nàng về, cũng chỉ có thể thành thứ đồ để nuôi dưỡng.

Chi bằng thả nàng về núi, về sau tìm."
Thần ma thu lại nụ cười, chỉ trầm ngâm nói: "Xích Viêm rất láo cá, nếu ta mà không đeo xiềng xích cho nàng ấy thì lúc trước không chừng không thể bắt được.


Hai, ba nghìn năm đối với tộc ma của chúng ta cũng không phải là dài đằng đẵng, mang về cung cũng không sao."
Chung quy là vẫn không chịu thả người.

Hóa ra hồ ly mắt đỏ này tên là Xích Viêm.

Hồ ly mắt đỏ sợ hãi pha lẫn buồn rầu, co lại trong ngực bổn tôn, liếm liếm tay của bổn tôn.

Bổn tôn ôm nàng, nét mặt không hề thay đổi: "Thiên hạ có rất nhiều hồ ly, vì sao ngươi chỉ muốn một mình nàng?"
Thần ma khẽ mỉm cười: "Bổn thần cũng không biết, tại sao hôm nay Trọng Hoa lại nói chuyện thay cho một con hồ ly xa lạ?"
Những lời này khiến cho bổn tôn lâm vào tình cảnh gay go, chẳng lẽ tôi trả lời rằng hôm nay bổn tôn tự dưng nổi hứng, muốn quản chút chuyện của nhà ngươi?
Bổn tôn mở miệng nói năng từ tốn: "Nếu như nàng vẫn chưa bước vào cửa nhà ngươi thì chưa được coi là của ngươi.

Huống hồ con hồ ly này thà tự hủy đạo hạnh cũng không chịu gả cho ngươi, tại sao ngươi lại đi ép buộc làm gì?"
Nét mặt thần ma bắt đầu lạnh lùng, hắn nhìn bổn tôn nửa ngày, chậm rãi nói: "Trọng Hoa, nàng đã ngủ bốn mươi nghìn năm, có rất nhiều chuyện nàng không hiểu được đâu."
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người hồ ly, nở nụ cười lạnh: "Nàng vẫn quyết định che chở con hồ ly này sao?"
Thật ra bổn tôn đang rất hối hận, nhưng có lẽ do hồ ly níu áo của bổn tôn, khiến cho bổn tôn thật sự không vứt bỏ được, cũng không muốn làm chuyện tổn thương tới hồ ly.

Theo lý mà nói bổn tôn không nên quan tâm chuyện này, dáng vẻ của thần ma hiện tại, chính là chuẩn bị lột mặt rồi.

Nghĩ đến chuyện vừa tỉnh dậy đã chuẩn bị đánh một trận rung chuyển trời đất, trong lòng bổn tôn cảm thấy não nề, nhưng trên mặt vẫn tươi cười trả lời: "Đương nhiên rồi."
Thần ma vừa nhấc tay, một thanh trường kiếm rơi vào lòng bàn tay của hắn, phía trên mũi kiếm đỏ thẫm lóe ra tia sáng màu đỏ gian tà, đường vân màu đỏ ấy chậm rãi chạy tới mu bàn tay của thần ma.

Một tay của bổn tôn cầm chặt kích Trùng Thiên, nhét hồ ly vào trong ngực.

Hồ ly mắt đỏ lo lắng lộ ra nửa cái đầu từ trong vạt áo của bổn tôn, liếm liếm xương quai xanh của bổn tôn.

Bổn tôn cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười với nàng để bày tỏ an ủi.

Tiếng rồng ngâm từ phía chân trời lướt qua, có lẽ là lâu rồi không ngửi thấy mùi máu tươi, kích Trùng Thiên trong tay tôi bắt đầu phấn khích run rẩy.

Thần ma nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lóe, cuối cùng trở nên rét lạnh, nói bằng giọng căm tức: "Cô và con hồ ly này chẳng khác gì nhau, đều là lũ ương bướng khó dạy!".