Đế Sư Xuất Sơn

Chương 277




Nghe Diệp Phùng nói xong Hà Tố Nghi ngược lại khẽ nhíu mày, mỗi ngành mỗi nghề đều có chuyên môn riêng của nó, không chỉ có Hoa Thanh Chỉ nghĩ ra được điều này mà tất cả những người có mặt ở đây, chỉ cần không quá ngu ngốc thì đều hiểu rõ sự chênh lệch giữa người lành nghề và người ngoài nghề, khoảng cách này chắc chắn làm tăng thêm độ khó cho Diệp Phùng, nhưng lại hoàn toàn có lợi đối với Hoa Thanh Chỉ.

Ngay lúc đó Hà Tố Nghi có chút khó xử lắc đầu: “Em à? Em làm không được, hay là chúng ta tìm một người hiểu về Đông y đến nhỉ.”

Đầu bên kia, giọng nói của Mã Vệ Quốc đột nhiên vang lên: “Đế sư Diệp, mặc dù tôi mới chỉ lần đầu tiên gặp anh, nếu như anh vẫn chưa tìm được người thích hợp và không chê bai thì hãy cứ giao việc chọn thuốc cho ông lão tôi, anh thấy sao?”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên bật thốt ra tiếng, Mã Vệ Quốc là Chủ tịch Hiệp hội Đông Y toàn quốc, vì vậy thân phận tất nhiên cao quý thậm chí cấp bậc còn trên cả Hoa Thanh Chỉ, ông ấy sẵn sàng ra tay giúp đỡ Diệp Phùng, khiến cho mọi người đều đã nhận ra một điều rằng địa vị của anh trong lòng Mã Vệ Quốc còn cao hơn nhiều so với Hoa Thanh Chỉ. Chẳng lẽ vị Đế sư này còn là một bậc thầy trong ngành Đông Y sao?

Diệp Phùng nhìn về nơi phát ra âm thanh sau đó mỉm cười rồi lắc đầu: “Cám ơn ý tốt của ông cụ đây, nhưng đây chỉ là chuyện đơn giản mà thôi nên không làm phiền đến ông phải ra tay.”

Sau đó anh quay đầu lại nói: “Em cứ yên tâm, hãy tin tưởng anh.”

Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của anh, Hà Tố Nghi nhẹ nhàng cắn môi rồi gật đầu: “Dạ.”

Ánh mắt của Hoa Thanh Chỉ trở nên hơi u ám: “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ càng đấy, tôi sẽ không nhẹ tay đâu nếu như thua rồi thì đừng có nói ông lão tôi bắt nạt cậu nhé!”

Khóe miệng của Diệp Phùng khẽ mỉm cười: “Đương nhiên!”

Trông thấy dáng vẻ bĩnh tĩnh ung dung của anh, những người chống lưng cho Hoa Thanh Chỉ bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Thật đúng là không biết trời cao đất dày, tự cho là mình có chút bản lĩnh nên coi người khác như cỏ rác, ha ha, chờ lát nữa mong rằng đừng có thua quá thảm hại nhé.”

“Hừ! Cứ chờ xem, trận so tài phân biệt về các loại thuốc này cần phải có năng lực thật sự, không phải cứ chăm chỉ học hành và luyện tập là có thể thành công, các loại dược liệu trên thế giới này nhiều vô kể, nếu như chỉ dựa vào một mình cậu ta thì làm sao có thể so sánh được với một người dày dặn kinh nghiệm mấy chục năm như thần y Hoa được chứ?”

Có người khen ngợi có người chê bai, những lời thì thầm bàn tán của họ tất nhiên cũng lọt vào trong tai của Diệp Phùng, tuy nhiên anh chỉ khẽ nhắm mắt lại làm như không hề nghe thấy gì, sự thật sẽ chứng minh cho họ biết ai mới là kẻ mạnh hay yếu.

Hoa Thanh Chỉ vẫy tay ra hiệu, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tới, cung kính hơi cúi đầu hành lễ với ông ta: “Thưa thầy.”

Ông ta gật đầu rồi mở miệng nói: “Tôi giao việc chọn thuốc cho cậu.”

Người đàn ông khẽ ngẩng đầu rồi nhìn về phía Diệp Phùng, vẻ âm u thoáng lộ qua trong đáy mắt cùng với khóe miệng hơi cong lên: “Thầy cứ yên tâm ạ, học trò nhất định sẽ không để thầy thất vọng.”

Trong viện có hàng ngàn loại dược liệu, cần phải lựa chọn ra mười loại thuốc trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó nghiền thành bột rồi trộn lẫn với nhau tiếp theo bọc lại bằng băng gạc, lại mời hai vị thí sinh so tài phân biệt ra mười loại dược liệu được gói trong đó rốt cuộc là loại nào thông qua mùi vị của chúng.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Hà Tố Nghi bước ra ngoài cùng với người đàn ông kia, trên tay họ lần lượt cầm một miếng gạc trắng căng phồng rồi đặt xuống mặt bàn trước mặt.

Sau đó cô có chút lo lắng bước tới bên cạnh Diệp Phùng, anh khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười an ủi, tiếp theo đưa mắt nhìn Hoa Thanh Chỉ, hai người cùng nhau đi tới trước bàn.

Trọng tài phụ trách tính giờ mở miệng nói: “Hai vị cần cùng lúc tiến hành phân biệt các dược liệu, sau đó viết tên của chúng lên trên tờ giấy trước mặt này, ai là người viết xong trước tiên trong thời gian ngắn nhất thì chính là người thắng cuộc, nhưng nếu như viết sai tên của mỗi một loại thuốc thì sẽ tính thêm một phút.”

Đối với hai người họ mà nói, nếu như chỉ cần viết sai một vị thuốc thì đã xác định được thắng thua.

Ở phía dưới Nguyệt Xuyên Nhi cũng không nhịn nổi tò mò, khẽ chọc Hà Tố Nghi rồi nhỏ giọng nói: “Cô đã chọn loại thuốc gì vậy?”

Hà Tố Nghi lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Diệp Phùng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười sâu xa: “Cứ xem tiếp đi, trận so tài này sẽ rất đặc sắc đấy…”

“Bắt đầu!”

Theo hiệu lệnh của trọng tài, Diệp Phùng và Hoa Thanh Chỉ cùng lúc cầm túi gạc lên rồi đặt lên mũi ngửi thật sâu sau đó nhấc bút viết xuống, các hành động lưu loát trôi chảy mà không chút do dự, tất cả mọi người đều mở to mắt, bởi vì tốc độ của hai người họ quá nhanh gần như không hề ngừng nghỉ, nhanh đến mức khiến mọi người phải nghi ngờ liệu họ có thể thật sự ngửi ra được mùi vị của dược liệu trong túi gạc hay không.

Tuy nhiên cùng với thời gian từ từ trôi qua, tốc độ của hai người dần chậm lại, càng về sau mùi của dược liệu càng trộn lẫn vào nhau, dường như khó có thể phân biệt được mùi vị riêng biệt của chúng.

Thời gian cứ từng chút một trôi qua, chẳng mấy chốc trên tờ giấy của hai người chỉ còn thừa lại một loại dược liệu cuối cùng, nhưng cùng lúc cũng rơi vào thế bế tắc.

Hoa Thanh Chỉ nhíu chặt mày lại, mùi vị này có hơi giống với hoàng bá, nhưng rồi lại chút mùi vị thoang thoảng của huyết sâm, tuy hiệu quả và giá trị của hai loại dược liệu này khác nhau một trời một vực, nhưng vị của chúng lại có mùi vị chan chát đăng đắng nhàn nhạt, khiến cho ông ta bỗng chốc vẫn chưa thể xác định được chính xác.

Ngay lúc khó mà đưa ra quyết định thì Hoa Thanh Chỉ len lén liếc sang, thấy Diệp Phùng đã chuẩn bị đặt bút viết xuống, trong lòng ông ta bỗng giật thót, chẳng lẽ anh đã phân biệt được hết mười loại dược liệu rồi sao?

Xong rồi! Thời gian đã không còn kịp, lúc này cũng không thể nghĩ nhiều được nữa, Hoa Thanh Chỉ cắn răng đánh cược chọn một trong hai loại dược liệu.

Nghĩ tới đây ông ta nhấc bút viết xuống cùng lúc với Diệp Phùng, viết tên của loại dược liệu cuối cùng xuống.

“Đinhl”

Hết giời Cuộc so tài đã kết thúc cùng một lúc, chẳng lẽ vị Đế sư được coi là người thây của thiên hạ này thật sự không gì không làm được hay sao?

Ngay cả y thuật đều có thể so bì với nhà họ Hoa đã lưu truyền mấy ngàn năm sao?

“Trong tay hai vị lựa chọn thuốc lần lượt là danh sách tên của các loại dược liệu, mời các vị viết lại đơn thuốc một cách rõ ràng sau đó truyền tay nhau đưa cho đối thủ, để có thể xác nhận đúng sai.”

Hà Tố Nghi nhận lấy đơn thuốc của Hoa Thanh Chỉ, sau đó chính mình cũng lấy ra một tờ giấy đối chiếu một chút, khóe miệng cô khẽ mỉm cười: “Vị dược liệu cuối cùng không đúng!”

Đầu quả tim của Hoa Thanh Chỉ khẽ run lên, sai rồi sao?

Ông trời vẫn không đứng về phía ông ta à?

Chỉ nhìn thấy Hà Tố Nghi mở đơn thuốc của mình và của ông ta ra, dưới ánh mắt quan sát tỉ mỉ của tất cả mọi người, vị thuốc cuối cùng chính là huyết sâm nhưng Hoa Thanh Chỉ lại viết thành hoàng bá.

Vậy còn Diệp Phùng thì sao?

Tất cả ánh mắt của mọi người đêu đổ dồn lên người đàn ông kia.

Sắc mặt của người đó có chút u ám, có lẽ anh ta cũng cảm giác được sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mình nên hít sâu một hơi rồi cười chế nhạo: “Thiên tài chó má cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!”

Nói xong anh ta mở hai đơn thuốc ra, mọi người vừa nhìn đều trở nên ồn ào, mười vị thuốc lại không hề có một loại nào viết đúng.