Đế Sư Xuất Sơn

Chương 289




Dường như không thể tin, vội vàng đi lên phía trước, nhận lấy từ trong tay Diệp Phùng, cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó, gật gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, đây là Thám Hoa!”

“Hơn nữa Thám hoa này còn được bảo vệ nguyên vẹn rất lâu năm!”

“Có Thám Hoa này, lão già tôi đây đảm bảo, vết sẹo trên tay cô Diệp tuyệt đối sẽ thuốc đến bệnh trừ, sẽ không còn lại một chút dấu vết nào!”

“Hơn nữa lượng thuốc còn lại, lão già tôi đây có thể làm thành thuốc mỡ bôi da, sẽ giúp cho da thịt của cô Diệp tốt hơn hiện tại!”

Đi vào thành phố Hữu Thiên lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được đồ vật mình mong muốn, cho dù là Diệp Phùng, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một chút tươi cười: “Bác sĩ Hoàng Phúc, đã làm phiền ông rồi!”

“Ha ha, không phiền, cậu Diệp, lão già này đi trước!”

Nói xong, Hoàng Phúc Định cầm lấy Thám Hoa vội vàng rời khỏi, sau đó Diệp Phùng quay đầu, nhìn về phía người đàn ông, vết thương của anh ta quá nghiêm trọng, đã hết cách cứu chữa, khẽ thở dài một cái, chậm rãi mở miệng: “Nói đi, anh đến tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phùng cũng không cho rằng, hai bên tình cờ gặp nhau, đối phương sẽ liều mạng vì mình đưa tới vật cần thiết!

Người đàn ông khó khăn giơ tay lên, nhìn Diệp Phùng: “Mời… Mời Đế Sư đi về phía trước… Cứu… Cứu xóm Lang… Lang…”

Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mềm nhũn, hoàn toàn không một tiếng động!

Nhưng mà nghe được hai chữ xóm Lang này, con mắt Diệp Phùng hơi giật mình, sau đó đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng!

“Xóm Lang? Chỗ đó cũng đã xảy ra chuyện rồi sao?”

Lúc này, Thiên Lang lặng yên không tiếng động xuất hiện, đi đến nhìn cổ tay của người đàn ông, sau đó khẽ gật đầu một cái: “Nhìn vết chai trên tay, chắc là một sát thủ!”

Trong mắt Diệp Phùng hiện lên một chút sâu thẳm: “Đã lâu không có đi, trái lại tôi đã quên, xóm Lang, cách nơi đây cũng không xa lắm.”

Thiên Lang ở một bên, trên mặt lộ ra ngưng trọng: “Thầy, xóm Lang xảy ra chuyện, chỉ sợ không hề nhỏ…”

“Ha ha.Nhớ năm đó, tôi đi tìm Cửu Châu đại địa, đi qua xóm Lang, cùng vua phương Bắc đương thời gặp mặt một lần, trước tiên không nói đến cách xa ngàn dặm mang Thám Hoa tới đây, thì tình cảm năm đó, thầy cũng không có khả năng ngồi yên không để ý đến!”

Thiên Lang chấn động: “Thầy, thầy muốn đi xóm Lang một mình?”

Diệp Phùng không thèm để ý: “Tại sao lại không thể?”

Nghe được câu này, người luôn luôn tỉnh táo như Thiên Lang lập tức quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt lo lắng: “Thầy, mong thầy nghĩ lại…”

“Người này đến đây đưa tin, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, tất nhiên là xóm Lang xảy ra chuyện!”

“Nơi đó nếu xuất hiện tai nạn, một mình thầy đi đến đó, rất nguy hiểm…!”

“Nếu như thầy nhất định phải đi, em sẽ thông báo với các đàn anh, đàn em đến bảo vệ thầy!”

“Thầy hiểu được tâm ý của cậu.”

Diệp Phùng nhàn nhạt mở miệng nói: “Nhưng người này liều chết đến đây đưa tin, đủ để chứng minh tình huống bây giờ của xóm Lang vô cùng khẩn cấp, hơn nữa, địa phương đó, quá nhiều người cũng không phải chuyện tốt!”

“Nhưng mà…”

“Thôi, ý của thầy đã quyết!”

Diệp Phùng cắt đứt lời nói của Thiên Lang, trong mắt hiện lên chiến ý: “Thiên Lang, có lẽ cậu đã quên, năm đó, thầy thiếu chút nữa đã trở thành trưởng thôn mới của xóm Lang…”

“An táng cho người này bình thường, nhớ kỹ, chuyện thầy đi đến xóm Lang, không được nói cho ai biết, nhất là cô của cậu!”

Tại phía Nam của thành phố Hữu Thiên, chính là vùng núi Bạch Tuyết!

Rất nhiều dãy núi xen vào nhau, núi non trùng điệp! Tại đây, bên trong vô số đỉnh núi to nhỏ, có một toà đỉnh núi bình thường, không có ai biết ngọn núi này có tên là gì, giống như là rất nhiều núi hoang, yên tĩnh, an lành, không đáng chú ý.

Bên trong núi hoang, một cái xóm nhỏ mang phong cách cổ xưa, nằm ở trong đó, lúc gần tối, khói bếp bay lên, cực kỳ giống gia đình nông dân bình thường, nơi cửa thôn, một mảnh nghiêng qua bên trên tấm bia đá, chữ lớn màu đỏ im lìm vắng vẻ, tên của xóm trên ngọn núi nhỏ này.

Xóm Lang!

Trong vòng trăm dặm quanh xóm Lang, hoàng tàn vắng vẻ, nơi đây đường gập ghềnh là một phần nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu chính là, trên đường đi đến xóm Lang phải đi qua một mảnh rừng có sói hoang.

Trong rừng sói hoang, sói hoang thường xuất hiện, bọn chúng vẫn duy trì thú tính nguyên thủy nhất, đặc biệt là ở bên trong rừng sâu núi thẳm, chính là thế giới của bọn chúng.

Mà ở trong sơn thôn nho nhỏ này, lấy một vị trí khiến toàn thế giới cũng vì đó mà sợ sệt!

Tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, băng đảng Lang!

Sát thủ kiêu ngạo nhất thế giới, cũng sẽ không đi nghi ngờ sức mạnh của băng đảng Lang, cái tổ chức sát thủ nằm ở phương Đông cổ kính, kéo dài gần ngàn năm, đào tạo được vô số sát thủ đứng đầu xuất sắ!

cNhưng băng đảng Lang từ trước đến nay rất ít xuất hiện, mười năm trước, càng là phong núi bế thôn, lùi về ở ẩn… Mà bắt đầu, không hề nhúng tay tiếp nhận việc buôn bán làm ăn.

Nhưng sức mạnh của bọn họ là điều không thể nghỉ ngờ, dù là được xưng Sát Thủ Vương Thiên Lang, cũng tự nói rằng thực lực của anh ta, ở trong cả băng đảng Lang, đều đứng không hơn top 51I Tám năm trước, Diệp Phùng cơ duyên xảo hợp, đi dọc theo nơi này, vì đề phòng Diệp Phùng tiết lộ vị trí của xóm Lang, sát thủ của xóm Lang đã ra tay với anh, có thể Diệp Phùng có thực lực tuyệt vời, đương nhiên sát thủ bình thường không phải là đối thủ của anh, cứ như vậy, một mình Diệp Phùng đánh toàn bộ xóm Lang, thậm chí kinh động đến băng đảng Lang của vua phương Bắ!

c Sát thủ lợi hại nhất băng đảng Lang, cuộc chiến xảy ra giữa hai người rất ác liệt, Diệp Phùng thắng một chiêu hiểm, nhưng không đánh nhau thì không quen biết, từ đó về sau, Diệp Phùng và băng đảng Lang, coi như là tình bạn bè thắm thiết!

Tuy tám năm không liên lạc, nhưng biết xóm Lang gặp nạn, làm sao Diệp Phùng có thể ngồi yên mặc kệ?

Giờ phút này, chân trời đã tờ mờ sáng.

Trên đường nhỏ chủ yếu không có người qua lại, hôm nay, lại đón tiếp một vị khách.

Diệp Phùng thong thả phóng khoáng đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, ánh trăng tỏa ra tia sáng, soi sáng cái bóng thật dài của anh.

Ngaooo…!

Đột nhiên xuất hiện một tiếng sói tru, đã phá tan giờ phút yên tĩnh này, thân thể Diệp Phùng có chút dừng lại, giương mắt nhìn thấy trong bóng tối cách đó không xa, một còn mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, đang gắt gao theo dõi anh.