Đế Sư Xuất Sơn

Chương 306




"Ảo thuật gia chó má gì chứ! Giả thần giả quỷ vui lắm hả!"

Vẻ mặt Phương Thái Châu ngập tràn sát ý, đột nhiên phất tay: "giết hắn ta cho tao"

Những người còn lại trong nhà họ Phương gầm lên, có ba người trong số đó là bị thương nhẹ nhất, lao tới với khí thế giết người

Trên mặt Hà Cơ nở một nụ cười, không hề động đậy cho đến khi một người trong số đó tiến đến gần anh. Cơ thể anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ thanh trường kiếm của đối phương!

"Ha ha... Đi chết đi!"

Đột nhiên, Hà Cơ không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải đen, hướng lên trời. Tấm vải rơi xuống phủ lên người anh ta. Đồng thời, thanh trường kiếm lướt qua trong nháy mắt nhưng lại không cảm giác được thanh đao đang dần đâm vào cơ thể, cũng không cảm nhận được mùi tanh của máu. Thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua vải đen, một nhát đâm thủng!

"Cái gì thế này? Biến mất rồi?!"

Đôi mắt của người đàn ông chợt lóe, anh ta không thể tin được mà nhặt tấm vải đen dưới đất lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc!

Một người đang sống sờ sờ lại có thể biến mất ngay trước mắt anh ta?!

Ngay lúc anh ta đang đang trầm tư suy nghĩ về chuyện không thể nào hiểu nổi này, thì đột nhiên, một tiếng cười hì hì vang lên, cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan truyền khắp cơ thể. Anh ta cúi đầu một cách máy móc, một bàn tay đầy máu xuyên qua ngực anh ta, mà bên tai vang lên câu nói nhàn nhạt của Hà Cơ: "Áo thuật đầu tiên gọi là biến hóa người sống!"

"Lão Cửu!"

"Tên khốn! Tên khốn!"

Nghe tin nhóm sát thủ Tinh Võ lại chết thêm một người. Phương Thái Châu lúc này vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Nhưng bàn tay vừa rồi của Hà Cơ, quá quái dị. Anh ta còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng Hà Cơ biến mất như thế nào thì Lão Cửu đã chết thảm dưới tay đối phương rồi!

Đôi mắt Phương Thái Châu đỏ ngầu, nhìn về phía hai người còn lại, đột nhiên vung tay: "Thằng Năm, thằng Sáu! Hai người tấn công trái phải, chúng ta cùng xông lên!"

"Tao không tin một người đang sống sờ sờ mà có thể thể biến mất được!"

"Dạ"

Hai người ánh mắt lạnh lùng nhìn trái phải, chậm rãi hướng về phía Hà Cơ từ hai bên, hai đôi mắt gắn chặt trên người Hà Cơ, nhìn từng li từng tí!

Hà Cơ liếc nhìn hai người họ, nở nụ cười nhạt: "Là một ảo thuật gia thì ảo thuật cận cảnh là một trong những thủ pháp có độ khó đòi hỏi kỹ thuật cao nhất"

"Chẳng qua, nếu hai người đã muốn cảm nhận nó, tôi làm sao có thể từ chối được?"

Vừa nói anh vừa chậm rãi lấy ra hai thanh đao phóng từ trên người. Khoảnh khắc nhìn thấy thanh đao phóng kia, hai người đột nhiên dừng lại, thân thể căng cứng!

"Hai vị khán giả này, mở to mắt mà nhìn đây!"

Nói xong, Hà Cơ cũng không vội mà cầm chiếc khăn tay chầm chậm lau hai thanh đao. Tiếp đó, anh ta lấy ra một sợi dây thừng, buộc chặt hai thanh đao lại với nhau, rồi lấy ra một tấm vải đen che hai thanh đao lại.

Sau khi làm mọi thứ dưới ánh mắt không thể hiểu được của những người còn lại, Hà Cơ đột nhiên hướng về phía trước ném mạnh thanh đao phóng ra

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ném đao, tim hai người bị đập trật một nhịp. nhưng khi thấy hướng anh ném, có người trong số họ bật cười: "Ảo thuật gia cái mẹ gì, mắt có vấn đề gì không thế!"

"Tụi tao ở bên trái phải của mày, mày lại ném về phía trước, mày giết không khí à? Ha ha..."

Hahahahaha!

Tiếng cười còn chưa dứt, bỗng nhiên, tim truyền đến một trận đau đớn, anh ta cúi đầu, mũi đao sắc bén từ lúc nào đã đâm xuyên qua tim anh ta!