Đế Sư Xuất Sơn

Chương 369




"Tên khốn! Mày dám đánh tao?"

Hoa Bân chật vật đứng lên, khóe miệng đỏ ngầu, mắt đỏ hoe nhìn Diệp Phùng: "Mày biết ông đây là ai không?"

Diệp Phùng không để ý tới hắn ta, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Tố Nghi, nhìn bờ vai trần và gương mặt bình tĩnh của cô, mắt anh bừng bừng lên giống như ngọn lửa trong địa ngục sâu thẳm.

Bình tĩnh đến suy sụp tột độ là điềm báo cho bi kịch sắp ập đến.

Diệp Phùng nhẹ nhàng vuốt tóc Hà Tố Nghi, xoa dịu cơ thể vẫn còn đang run rẩy của cô, giọng nói lạnh như dao sắc:

"Cô ấy là người phụ nữ của của tao, mày biết không?"

"Người phụ nữ của mày?"

Hoa Bân sửng sốt trong chốc lát, sau đó "hừ" lạnh một tiếng khinh thường, trong mắt hiện một vẻ khinh bỉ: "Người phụ nữ của mày thì sao?"

"Ở thành phố Hạng Vương này, ngay cả khi những người phụ nữ đã kết hôn một khi đã bị tao nhìn trúng rồi thì chồng của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đưa vợ mình lên giường của ông đây"

Sau đó, Hoa Bân lạnh lùng nhìn anh:

"Nhưng mày là tên phế vật rác rưởi, dám ra tay với người cao quý như tao, mày biết kết cục sẽ như thế nào không?"

Diệp Phùng khẽ quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn: "Tao cần quan tâm đến cảm xúc của một người sắp chết sao?"

"Người sắp chết? Ha ha..."

Hoa Bân đột nhiên vỗ tay cười:

"Xem ra ông đây vẫn còn quá nông cạn rồi!"

"Tao thật sự không biết ở thành phố Hạng Vương này, từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như mày thế?"

Nói xong, ánh mắt của hắn chợt trở nên sắc bén, hắn vỗ nhẹ tay, bảy tám người đột nhiên xông tới, mỗi người cầm một cây gậy, hung tợn vây lấy Diệp Phùng.

Hoa Bân cười đắc thắng, bước lên trước, từ trên cao nhìn xuống Diệp Phùng: "Mày không biết ở đây nhà họ Hứa của tao đại diện cho một nửa bầu trời ở thành phố Hạng Vương sao?"

"Vừa rồi mày còn dám ra tay với tao, ông đây có thể ném mày xuống biển cho cá ăn, nhưng hiện tại tao đã đổi ý!"

Nói xong, nhìn Hà Tố Nghi trong vòng tay của Diệp Phùng, trong mắt lóe lên tia sáng: "Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc, thật là lãng phí!"

"Đợi một lát, ông đây mời mày xem một màn kịch hay, các anh em mau trói hắn lại, để hắn xem anh em chúng ta nhiệt tình chăm sóc vợ hắn như thế nào! Ha ha..."

Những người khác nghe vậy mặt đều nóng lên, người đàn ông thân cận nhất với Diệp Phùng cũng không chịu nổi, bàn tay to nắm lấy vai của Diệp Phùng, nghiêm giọng nói: "Ê nhóc, lăn qua đây!"

Diệp Phùng không làm gì cả. Ngoài cửa, hai bóng người lạnh lùng lao vào với sát khí vô tận, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét. Người đàn ông không dưới tám mươi cân vừa kêu gào vừa bay vút ra xa hơn ba mét, đập mạnh vào bức tường, lăn khắp sàn nhà, chỉ một cú đấm, xương cốt, không biết đã gãy bao nhiêu cái.

Sức mạnh của một cú đấm, quá khủng khiếp.

Những người đang theo sát Diệp Phùng chính là Thiên Lang và Trần Huấn.

Một người là Vua sát thủ, một người là Lang Vương hung bạo, giờ phút này nhìn đầy người trong phòng. Những ý định xấu xa, đã đạt tới đỉnh điểm.

Chỉ chờ mệnh lệnh của sư phụ, trong giây lát nữa sẽ có thể biến căn phòng này thành luyện ngục trần gian!

"Chúng mày làm cái gì đấy!"

Hoa Bân đột nhiên gầm lên một tiếng, hắn ta không ngờ mình lại có nhiều người như vậy lại bị hai người họ xử lý một cách dễ dàng thật đáng xấu hổ.

"Để cho tao! Nhưng đừng đánh chết chúng. Nếu ông đây không dạy cho bọn họ một bài học thì hắn không biết Mã Vương Gia có bao nhiêu mắt!"

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, không lên tiếng, hai mắt Thiên Lang và Trần Huấn lóe lên tia sáng lạnh lùng và điên cuồng, căn phòng mờ mịt lần lượt tràn ngập tiếng la hét, nhưng chỉ trong nửa phút, bảy tám gã đàn ông to lớn không nói. Tư thế bất thường nằm ngổn ngang trên mặt đất, kêu rên thảm thiết, Thiên Lang tóm cổ Hoa Bân và từ từ nhấc bổng hắn ta khỏi mặt đất. Diệp Phùng bước chậm rãi đến trước mặt hắn ta và lạnh lùng nói: "Mày để tao xem, Mã Vương Gia mày, rốt cuộc có bao nhiêu mắt? "

Hoa Bân bị siết cổ không thở nổi, mặt đỏ bừng: "Mày... mày dám?"

"Tao là người nhà họ Hoa, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Hoa sẽ giết chết hết chúng mày!"

"Ha ha!"

Diệp Phùng mỉm cười, vẫy vẫy tay, Thiên Lang hiểu ý liền buông ra, Hoa Bân ngồi xổm trên mặt đất, mặc kệ hình tượng của mình, thở hổn hển, Diệp Phùng đút tay vào túi, lông mày nhíu lại, anh nói khẽ: "Thế thì tao muốn xem xem mày sẽ giết tao như thế nào!"

Hoa Bân nghiêm khắc nhìn hắn, nhanh chóng cầm điện thoại bấm một dãy số, cuộc gọi đã kết nối, Hoa Bân nhất thời hét lên: "Anh trai! Em bị đánh!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tại quán bar Huy Hoàng, đúng! Anh mau mang người tới, càng nhiều càng tốt!"

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt hắn u ám nhìn Diệp Phùng: "Thằng ranh, cứ chờ chết đi!"

"Đợi một lúc nữa ông đây sẽ bắt mày quỳ xuống đất và lạy tao!"

Diệp Phùng đứng bên cửa sổ, hai tay đút túi, mặc cho Hoa Bân có la hét gì, anh cũng mặc kệ, ngay sau đó, một tiếng động dữ dội phá tan sự im lặng, rồi cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm người bước vào vây quanh anh, căn phòng lớn bỗng trở nên đông đúc.

Người thứ nhất, mặc bộ vest sang trọng, khuôn mặt có phần giống với Hoa Bân, với vẻ khoan thai của xã hội thượng lưu, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy đám đông đang than khóc, khẽ cau mày rồi đưa mắt nhìn về phía Diệp Phùng bên của cửa sổ và quay lưng về phía anh.

chapter content

chapter content

chapter content