Lúc này, người của thế gia Trọng Thiên đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng họ, những dược liệu quý giá này thuộc về thế gia Trọng Thiên bọn họ, dựa vào đâu mà một người ngoài có thể tùy ý đào đi?
Nhưng vì quy củ của tổ tông, bọn họ không thể làm khác, có điều, trên có chính sách thì dưới có đối sách, ban đầu thế gia Trọng Thiên lập ra tổ quy với mong muốn cứu vớt thiên hạ, nhưng truyền qua nhiều đời, tính ích kỷ của thế hệ sau càng ngày càng nặng, quy củ tổ tông không lách được sao?
Dễ thôi, chuyển những dược liệu quý này vào trong hang độc, ai muốn xin thuốc, đơn giản, vào trong đó, tùy ý chọn, không vào được, thật xin lỗi, chết cũng không oán được người khác!
Cứ như vậy, hàng năm có vô số người cùng đường đến liều mạng một lần, tự nhiên là sẽ có vô số người chôn vùi xương trắng, cực kỳ ít người lấy được dược liệu! . Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRUM truyen. co m ==
"Này, cậu chưa từng nghe qua câu thành ngữ xưa này sao, gần bảo bối chắc chắn có linh, bảo vật quý hiếm như Thiên Sơn Tuyết Liên sao có thể không có ai canh giữ?"
"Ha ha... Theo tôi thấy, cậu nên từ bỏ đi, vóc người nhỏ bé của cậu căn bản không đủ để con mãng xà kia nhét kẻ răng!"
"Bảo bối của thế gia Trọng Thiên chúng tôi, không phải dễ lấy như vậy, ha ha..."
Vô số tiếng cười giễu cợt vang lên, sắc mặt Diệp Phùng ngưng trọng, căn bản không để ý tới lời châm chọc của họ, ánh mắt chỉ lóe lên một tia sáng lạnh!
Diệp Phùng tôi đã lăn lộn qua bao nhiêu núi thấy biển máu cũng chẳng thèm tỉnh, lẽ nào lại sợ một con mãng xà?
Mặc kệ mày có mạnh mẽ thế nào đi nữa, cũng luôn luôn có một nhược điểm bất biến!
Đập đầu bảy tấc
Ngay lúc Diệp Phùng chuẩn bị ra tay, một tiếng ho nhẹ vang lên: “Để tôi đi!"
Quay đầu nhìn lại, Trương Thành Quân đứng ở phía sau, sắc mặt nhợt nhạt, ánh trăng chiếu rọi tăng thêm phần ma mị, một đôi mắt giống như quỷ đói nhìn chằm chằm con mãng xà kia!
Diệp Phùng vừa muốn lên tiếng từ chối, Trương Thành Quân lại giống như đoán trước được lời Diệp Phùng muốn nói vậy, lên tiếng trước: "Đây không chỉ là chuyện của cậu, còn là của tôi nữa!"
Nói xong, ánh mắt lóe lên sát ý nồng đậm, gió đêm xào xạc, tiếng nói nhỏ nhưng vang khắp sân: "Hai mươi năm, món nợ năm đó, hôm nay phải trả hết một lần!"
Không ít người trong tộc nghe mà hoang mang, chỉ có vài người lớn tuổi mới nhớ được mang máng, chạng vạng tối một ngày năm đó, một con mãng xà màu đen đột nhiên thoát ra, dưới tình huống không ai kịp phản ứng, cuốn lấy Trương Thành Quân lúc nhỏ rồi chạy về trong hang độc, thế gia Trọng Thiên dốc hết toàn lực, khó khăn lắm mới cứu được một mạng, nhưng bộ dáng của Trương Thành Quân lại biến thành nửa độc nửa dược như bây giờ!
Bằng không, một đứa bé chưa đầy hai tuổi, còn là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, sao có thể rơi vào một nơi như hang độc chứ?
chuyện của cậu, còn là của tôi nữa!"
Nói xong, ánh mắt lóe lên sát ý nồng đậm, gió đêm xào xạc, tiếng nói nhỏ nhưng vang khắp sân: "Hai mươi năm, món nợ năm đó, hôm nay phải trả hết một lần!"
Không ít người trong tộc nghe mà hoang mang, chỉ có vài người lớn tuổi mới nhớ được mang máng, chạng vạng tối một ngày năm đó, một con mãng xà màu đen đột nhiên thoát ra, dưới tình huống không ai kịp phản ứng, cuốn lấy Trương Thành Quân lúc nhỏ rồi chạy về trong hang độc, thế gia Trọng Thiên dốc hết toàn lực, khó khăn lắm mới cứu được một mạng, nhưng bộ dáng của Trương Thành Quân lại biến thành nửa độc nửa dược như bây giờ!
Bằng không, một đứa bé chưa đầy hai tuổi, còn là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, sao có thể rơi vào một nơi như hang độc chứ?
Thông qua hận ý nồng đậm mà Trương Thành Quân phát ra lúc này, bọn họ lập tức tỉnh ngộ, sợ rằng con mãng xà màu đen trước mắt này chính là con mãng xà đã cuốn đi Trương Thành Quân vào hai mươi năm trước.
Nghĩ tới đây, không ít người thế gia Trọng Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, nếu không phải là vật kịch độc thì không thể nào sống trong hang độc!
Từ hai mươi năm trước, con mãng xà kia đã sinh tồn trong hang độc rồi, qua hai mươi năm, rốt cuộc độc tính đã mạnh đến mức độ nào rồi?
Khó trách, những con trùng độc kia vừa nhìn thấy Diệp Phùng với trái tim muộn dân là lập tức trốn xa chín mươi dặm, nhưng con mãng xà này lại không chút sợ nãi, lắng đọng mấy mươi năm, sợ rằng độc tính của con mãng xà này đã sớm trở nên kinh khủng không thể tưởng tượng rồi!
"Thành Quân! Quay lại ngay, cháu căn bản không thể địch lại con mãng xà kia!"
Trương Hùng Tâm mặt đầy lo âu, lên tiếng gọi!
Mặc kệ thế nào đi nữa, Trương Thành Quân đã thành dòng chính của thế gia Trọng Thiên, Trương Hùng Tâm không thể nào trơ mắt nhìn anh ta đi chịu chết!
Ai ngờ, Trương Thành Quân tựa như không nghe được vậy, chỉ đứng đó, thờ ơ!
Trương Hùng Tâm khẽ cắn răng, đang chuẩn bị cưỡng chế kéo anh ta lui xa hang độc, đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng nói âm trầm: "Chủ ba, chủ định làm gì vậy?"
Quay đầu nhìn lại, Trương Trung Thành băng bỏ một mặt âm u đi tới.
Trương Hùng Tâm không chút suy nghĩ, trực tiếp đáp: "Bây giờ Trương Thành Quân đang đứng ở một nơi quá nguy hiểm, tôi phải mang cậu ấy quay lại!"
"Chú ba!"
Ánh mắt Trương Trung Thành, lóe lên một nét tàn nhẫn, khóe miệng nhếch lên một cách nham hiểu, âm trầm nói: "Có người muốn tự tìm cái chết, vậy thì cứ để người đó đi chết đi, ngài cũng lớn tuổi rồi, tốt nhất vẫn là bớt can thiệp vào những việc vớ vẩn này đi!"
"Nhưng dù sao cậu ấy cũng là cậu cả của thế gia Trọng Thiên chúng ta..."
"Ha ha... là cậu cả, nhưng sớm muộn gì tên đó cũng chết, tên đó chết rồi, tương lai ai sẽ là người nắm quyền ở thế gia Trọng Thiên, ngài biết rõ phải không?"
Đầu óc Trương Hùng Tâm khẽ chấn động!
"Ngài muốn lấy lòng một cậu cả có thể chết đi bất cứ lúc nào, hay là muốn đi theo một gia chủ tương lai, chủ ba, chuyện này cũng không cần cháu phải dạy ngài chứ?"
Trong lòng Trương Hùng Tâm hơi đắn đo một chút, cuối cùng, ánh mắt chợt hiện lên vẻ vô lực, một chân bước ra lập tức rút về, nói: "Tôi biết!"
Trương Trung Thành hài lòng gật đầu một cái, sau đó nhìn hai bóng người đứng sừng sững trước hang độc, trong mắt lóe lên sát ý nồng đậm, tự lẩm bẩm: "Đừng vội, con ma bệnh Trương Thành Quân kia vừa chết đi, người kế tiếp sẽ là mày..."
Lúc này, Diệp Phùng một mặt ngưng trọng nhìn Trương Thành Quân, chậm rãi nói: "Có nắm chắc không?"
Khóe miệng Trương Thành Quân hơi cong lên, bước ra mấy bước, đi thẳng tới chỗ con mãng xà.
Càng ngày càng gần, đầu lưỡi trong miệng con mãng xà cũng đung đưa càng lúc càng nhanh, trời sinh ý thức lãnh địa, khi Trương Thành Quân tiến tới một khoảng cách mà nó không thể mặc kệ được nữa, đột ngột, nó há miệng to, răng nanh ứa ra chất độc xanh thẫm, trực tiếp nhào tới chỗ Trương Thành Quân!
Trương Thành Quân hơi ngừng bước chân, đối mặt con mãng xà lấn người mà đến, không sợ hãi chút nào, nghiêng đầu nhìn Diệp Phùng, đột nhiên, khóe miệng khẽ cong lên, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Diệp Phùng, cả đời Trương Thành Quân tôi không có bạn bè gì cả!"
"Nhưng có thể quen biết cậu, là vinh hạnh lớn nhất cả cuộc đời Trương Thành Quân tôi!"