Đế Sư Xuất Sơn

Chương 623




“Tốt quá rồi!”

Tâm trạng của ông lão có hơi hưng phấn: “Đúng là trời xanh có mắt! Từ khi bị lưu đày đến đây hơn một nghìn năm, mối truyền thừa khi xưa bị hủy hoại hết sạch bởi vì trận tại hoạ này, không ngờ thế mà cụ tổ hồi trước vẫn còn sống, dưới sự dẫn dắt của cụ tổ, nhà họ Dương chúng ta chắc chắn có hi vọng phục hưng!” “Cụ tổ ở đâu, chúng tôi muốn gặp cụ tổ "Đúng đúng! Chúng tôi muốn gặp cụ tổ!” “Các vị trưởng lão khoan đừng sốt ruột!” Dương Khang nói với vẻ hơi khó xử: “Tình huống hiện tại của cụ tổ có hơi đặc biệt?" “Đặc biệt như thế nào? Chẳng phải chỉ là vẫn giữ nguyên dáng vẻ trẻ con thôi à? Thế thì có sao? Cụ tổ thì vẫn là cụ tổ, việc gì phải để ý đến thân xác trẻ con?” “Chuyện này... không chỉ vẫn giữ dáng vẻ trẻ con, mà ngay cả ký ức và chỉ số thông minh, cũng dừng lại ở độ năm tuổi. “Cậu nói cái gì?”

Ông lão đập bàn đứng dậy "Sao có thể chứ? Theo như những gì mà cậu vừa nói, cụ tổ đã trợ giúp Tần Thủy Hoàng chính chiến thiên hạ, giành được cả một giang sơn đại nghiệp, công tích vĩ đại cỡ này, một đứa bé với chỉ số thông minh của trẻ năm tuổi như Nho Nhỏ sao có thể làm được?” "Các vị trưởng lão nhà họ Dương! Vẫn nên để tôi giải thích một lần cho các ông thì hơn!”

Những người còn lại không tiện nói cho lắm, việc giải thích hiển nhiên được giao cho Diệp Phùng! “Cụ tổ của nhà các ông, cũng chính là Nho Nhỏ, quả thực chỉ có chỉ số thông minh của trẻ năm tuổi, nhưng mà lại sở hữu một thiên phú hết sức cao cường, đó chính là có thể uy hiếp và ra lệnh cho Hành Thi khắp thiên hạ, hơn nữa, miền là thi thể thì không cần phải luyện chế, chỉ cần một ý niệm triệu hoán của Nho Nhỏ là có thể đủ để biến chết thành sống, trở thành một Hành Thi “Cái gì? Đây là sự thật?”

Không thể trách trưởng lão nhà họ Dương kinh hãi như vậy, tuy rằng nhà họ Dương thành danh nhờ vào điều khiển xác chết, nhưng mà muốn luyện chế một Hành Thi thì buộc phải trải qua muôn lần gọt giũa, chẳng hề dễ dàng chút nào, khi xưa cũng phải tích lũy hơn trăm năm mới tạo thành đại quân Hành Thi được, nếu như chỉ cần dựa vào một ý niệm của Nho Nhỏ là có thể biến xác chết thành xác sống, quả thực bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, trong thiên hạ này, còn ai có thể tranh đua với bọn họ được? “Xem ra đây là Luyện Thi Đại Pháp mà cụ tổ đã từng trải nghiệm, là thiên phú đặc biệt đạt được sau khi may mắn sống sót!” "Ha ha! Quả thực là ông trời phù hộ cho nhà họ Dương tôi! Nếu cụ tổ thực sự có năng lực như vậy thì thiên hạ này còn có gì chúng ta phải sợ?" “Ông trưởng lão này, chuyện không đơn giản như ông nghĩ đâu!”

Tiếng nói lạnh lùng của Diệp Phùng vang lên, hàm ý trong lời nói của trưởng lão nhà họ Dương, sao anh có thể không hiểu, lập tức giội một chậu nước lạnh xuống: “Bên cạnh thiên phú đó, trên người Nho Nhỏ còn có một điểm chỉ mạng, đó chính là một căn bệnh, một chứng bệnh mất hết tính người sẽ bùng phát bất cứ lúc nào!” “Một khi bùng phát thì sẽ không còn bất cứ một chút ký ức và lý trí nào, mất hết tính người, chắc là các vị cũng từng nghe nói bản lĩnh của Trần Vượng rồi, vào lúc Nho Nhỏ phát bệnh, dù chỉ một quyền của Nho Nhỏ anh ta cũng không chống lại được!” “Chuyện này là thật ư?”

Trần Vượng gật gật đầu: “Là thật!” “Nhưng nếu vậy thì năm đó Tần Thủy Hoàng đã dẫn cụ tổ theo bên người kiểu gì chứ?” Trưởng lão nhà họ Dương đưa ra thắc mắc của mình! “Đó là vì lúc ấy, không biết Tần Thủy Hoàng đã lấy từ đầu ra một câu chủ ngữ kỳ quặc, câu chủ ngữ này có thể áp chế căn bệnh của Nho Nhỏ, sau đó khi bản thân đã già thì truyền lại câu chú ngữ cho đại thần dòng chính là anh em nhà họ Hạ, nhưng mà đã hơn một nghìn năm trôi qua, khả năng áp chế của chủ ngữ cũng dần dần yếu bớt, nói cách khác, chúng ta sẽ không biết vào khi nào, thậm chí có khả năng chính là vào thời gian tới, ngay cả chủ ngữ cũng không áp chế được Nho Nhỏ nữa, tới lúc ấy, trong thiên hạ sẽ có thêm một đại ma vương khát máu tàn sát hàng loạt “Đến lúc ấy thì dù là nhà họ Dương các ông cũng không ngăn cản được!" “Hừ! Thế thì có sao, chung quy đó cũng là cụ tổ của nhà họ Dương chúng tôi, cho dù cụ tổ có lật tung cả thiên hạ thì cũng có người nhà họ Dương tôi che chở!”

Có một vài trưởng lão nhà họ Dương thích bao che cho con cháu nói với vẻ chẳng thèm để ý! “Thật ư?”

Diệp Phùng nhìn bộ dáng của bọn họ, mỉm cười lạnh lùng: “Đáng tiếc thật đấy, hiện giờ cụ tổ của các ông có quan hệ vô cùng thân thiết với cô con gái của dòng họ Bắc Minh, thân thiết tới mức độ nào thì có lẽ trưởng tộc Dương cũng đã thấy rồi, hơn nữa câu chủ ngữ có thể khống chế được bệnh tình của Nho Nhỏ, khắp thế giới này, chỉ có một mình tôi biết

Nói câu đó xong, sự im lặng kéo dài, ngay sau đấy khí lạnh chợt bùng lên, mọi ánh mắt trợn trừng cùng đổ dồn lên trên người Diệp Phùng! “Để sư Diệp, lời này của cậu có ý gì thế?”

Đây là giọng nói của Dương Khang! “Diệp Phùng, chắc không phải cậu đang uy hiếp nhà họ Dương chúng tôi đấy chứ?"

Đây là giọng nói của trưởng lão nhà họ Dương "Hừ! Gọi cậu một tiếng Để Sư Diệp, thế mà cậu cũng tự cho rằng mình là người có máu mặt thật đấy à? Nói cho cậu biết Đây là nhà họ Dương! Không phải là thế tục Trong thế tục Diệp Phùng cậu cũng coi như tài giỏi, nhưng đã đến địa bàn của nhà họ Dương chúng tôi rồi thì không làm nên được trò trống gì nữa đâu “Tộc trưởng! Mau giam giữ mấy người bọn họ lại đi, hỏi cho ra biện pháp khống chế cụ tổ, cụ tổ của nhà họ Dương chúng ta, tuyệt đối không thể để cho những kẻ người ngoài này lợi dụng được!"

Trong lúc nhất thời, quần hùng sôi sục, hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy người Diệp Phùng. Dương Khang lạnh nhạt nâng tay lên, ngăn các trưởng lão nói tiếp, nhìn về phía Diệp Phùng: “Đế sư Diệp! Thái độ của nhà họ Dương chúng tôi cậu cũng thấy rồi, dù sao cũng là cụ tổ của nhà chúng tôi, cho nên tốt nhất cậu hãy nói toàn bộ những gì cậu biết cho chúng tôi! Lão già tôi đây có thể làm chủ, có thể tha cho các cậu rời đi yên bình!”

Diệp Phùng cười ha hả, đột nhiên đứng dậy: “Nói như vậy, bồn để sư còn phải cảm ơn đại ân đại đức của nhà họ Dương các ông ư?” "Hum?"

Bỗng nhiên ánh mắt Dương Khang cứng lại. “Trưởng tộc Dương! Bổn để sư cũng tặng lại cho ông một câu tương tự “Đừng tưởng rằng mình là bát đại thế gia gì gì đó thì có thể không kiêng nể gì như vậy, chỉ bằng nhà họ Dương nhỏ bé các ông, muốn ban ơn cho bồn để sư, các ông còn chưa đủ tư cách!”

Khí phách ương ngạnh, cao ngạo tùy hứng! “Láo xược!” “Trưởng tộc Dương! Hy vọng ông có thể nhìn thấy rõ hiện thực! Trước không nói mấy người bồn để sư tôi như thế nào, nếu như nhà họ Dương các ông muốn dùng bạo lực với chúng tôi, thi chỉ cần một mình Nho Nhỏ cũng có thể đủ sức tiêu diệt cả tộc các ông rồi!” “Ông cũng đừng quên! Trong cảm nhận của Nho Nhỏ, địa vị của mấy hạng cháu chắt như các ông còn chẳng quan trọng bằng một sợi tóc của cô con gái dòng họ Bắc Minh, bằng không, trưởng tộc Dương, ông có thể thử một lần xem sao!"

Tuy rằng Diệp Phùng nói rất khó nghe, nhưng Dương Khang đã do dự, cảnh tượng xác chết đỏ đối mặt với Nho Nhỏ ban nãy còn hiện lên rõ ràng trước mắt, cái mà nhà họ Dương dựa vào chính là thuật điều khiển xác chết, nếu như tất cả Hành Thi đều xảy ra vấn đề, vậy thì bọn họ chẳng khác nào văn nhân không có vũ khí, chỉ có thể để cho người ta mặc sức xâu xé.

Mà người có thể làm được hết thảy chuyện này, chỉ có một mình Nho Nhỏ, vả lại mấu chốt hơn nữa là, giống như những gì Diệp Phùng đã nói, kẻ có thể khống chế Nho Nhỏ không phải bất cứ ai trong số bọn họ, mà là Bắc Minh Vân, người đồng hành với đảm Diệp Phùng!