Đế Sư Xuất Sơn

Chương 625




"Ha ha! Ông chủ Trương, chẳng lẽ cậu bị lú rồi sao?"

Dương Khang liếc mắt quá nhìn anh: "Nhà họ Hàn vẫn luôn là thiên hạ đệ nhất về y học, nhà họ Hàn của cậu không có tài cán gì, nhà họ Dương tôi giúp thế nào được chứ?" "Hành Thi của nhà họ Dương, chẳng lẽ đó không phải bí thuật duy nhất sao?" "Tiếp tục tính mạng Hành Thị, chẳng lẽ còn có thể giống người sống sao?" "Chuyện này trưởng tộc Dương không cần phải lo lắng, ông tổ của nhà tôi vì vấn đề của một số dược liệu, tạm thời không có cách nào chữa tận gốc được, chỉ cần nhà họ Dương cứu trợ, phối hợp với phương pháp trị bệnh bí truyền của nhà họ Hàn, chỉ cần có thể để ông tổ nhà tôi nắm được dược liệu là đủ rồi!" "Xem ra, tất cả mọi chuyện của nhà họ Hàn đều đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi?"

Đối diện với sự châm biếm của Dương Khang, Trương Thành Quân không hề có chút quan tâm nào cả: "Đương nhiên nhà họ hàn sẽ không để nhà họ Dương giúp đỡ không công, sớm đã chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh, coi như là để trả công giúp đỡ!" "Trả công! Nhà họ Dương chúng tôi không cần, để sư

Diệp, nhà họ Dương cần gì, chắc hẳn có lẽ cậu cũng đã biết rõ?"

Chuyển đề tài, Dương Khang đưa mắt nhìn về phía Diệp Phùng Diệp Phùng "Đương nhiên bồn để sư biết! Nhưng ông chủ nhà họ Dương, ông tổ nhà họ Hàn trước mắt là cả thiên hạ, là người có y thuật cao siêu nhất, nếu như muốn trị dứt điểm tận gốc chứng bệnh cho Nho Nhỏ, ông tổ nhà họ Hàn là người duy nhất có khả năng! Cho nên, giúp đỡ nhà họ Hàn, cũng giống như việc giúp đỡ nhà họ Dương mấy người

Dương Khang ngần người ra, cẩn thận thưởng thức, Diệp Phùng nói một tràng như vậy, thật sự rất có lý, nếu như ngay đến cả nhà họ Hàn cũng bỏ tay thì e rằng căn bệnh này, trong thiên hạ không có người nào có đủ bản lĩnh để trị được cải "Về phần tình hình hiện mà nói, sợ rằng Nho Nhỏ chỉ có thể đi theo cùng chúng tôi!" "Không được!"

Dương Khang kiên quyết từ chối: "Chuyện của nhà họ Hàn, chúng tôi có thể giúp, nhưng ông tỏ cần phải ở lại nhà họ Dương chúng tôi!

Lời của Dương Khang không hề có sơ hở, nhưng đương nhiên Diệp Phùng nghe ra được ý tử trong lời nói của ông ta, chẳng qua chuyện của Nho Nhỏ là chuyện lớn, nếu như tùy ý đi theo bọn họ, tương đương với việc đã khống chế được cả nhà họ Dương, chuyện này, nhà họ Dương tuyệt đối không cho phép "Ông chủ Dương có ý gì “Trước đây không trị dứt được căn bệnh của ông tổ chỉ có thể làm phiền đến để sư Diệp và có Bác Minh Văn đến nhà họ Dương làm khách " "Ha ha..."

Đột nhiên Diệp Phùng cười một trận lớn, Dương Khang nhìn anh nói: "Cậu cười cái gì?" "Bổ để sư đang cười, ở cái nơi tối tăm ngột ngạt này lâu, chẳng lẽ ngay đến cả đầu óc của trưởng tộc Dương cũng bị thoái hóa rồi sao?" "Láo xược! Cậu nói cái gì?"

Nhìn thấy Diệp Phùng nói ra những lời vô lễ như thế, trưởng lão nhà họ Dương không nhịn được mà vỗ bàn "Chẳng lẽ trưởng tộc nhà họ Dương cho rằng, mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, bồn để sự sẽ giữ an toàn mạng sống, phó thác toàn bộ lên đầu nhà họ Dương các người sao?" "Rõ ràng chúng ta không nói lời mờ ảm), trưởng tộc nhà họ Dương không cảm thấy mấy lời có chút buồn cười sao?"

Đương nhiên Dương Khang biết, đề nghị này xác suất Diệp Phùng tán thành sẽ rất thấp, vả lại mạng sống của anh cũng không an toàn, mặc dù nhà họ Dương kín tiếng, nhưng rất có thể lực trong thiên hạ này, cũng hiểu được đôi chút, trong thiên hạ này Diệp Phùng có thể lực như thế nào, bọn họ cũng biết được đôi chút, trong thời buổi loạn lạc này, ai không muốn kiểm chút lợi, để Diệp Phùng ở lại nhà họ Dương, giống như một chuyện khó tin "Thế nhưng, nếu như ông tổ nhà tôi tùy ý đi theo máy người, đến lúc quay lại mà có chút tổn thương nào thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?" "Cho nên nói, trưởng tộc nhà họ Dương, giữ chúng ta thiếu đi sự tín nhiệm

Suy nghĩ của Dương Khang khẽ lung lay: “Ồ? Làm cách nào để tín nhiệm "Thời buổi loạn lạc, quái giảo ra đời, thiên hạ hỗn loạn, bồn để sự có ý muốn liên minh với nhà họ Dương, không biết trưởng tộc nhà họ Dương thấy thế nào?" Dương Khang nhìn Diệp Phùng với ánh mắt kỳ lạ, ông không ngờ rằng, Diệp Phùng lại đột nhiên đưa ra cách này, nhưng suy nghĩ kỹ thì liên minh cũng không phải là xấu!

Đến nay, thế lực trong thiên hạ đã dần rõ ràng, trước mặt đại thế gia ra đời, mặc dù đã vô cùng mạnh, nhưng dù sao cũng đã thoát khỏi thế giới này quá lâu rồi, hơn thế lực trong thế giới hiện nay, đương nhiên Diệp Phùng được cho là là người có thể lực khá mạnh

Mặc dù nhà họ Dương cô độc, an phận một góc, nhưng thiên đại loạn, lại còn có thể tồn tại một chốn cực lạc? Có lúc, không phải là người không muốn tranh, thì có thể không tranh, sống ở thói đời này, có một số chuyện, không phải bản thân mình có thể quyết định được

Nếu như thật sự muốn như thế, liên minh với Diệp Phùng, cũng là một ý định không tồi!

Nhưng đương nhiên Dương Khang nào có dễ dàng đồng ý như thể, hỏi ngược lại: "Thế nhưng, làm thế nào tôi có thể tin cậu được?" "Bổn để sự không có cách nào bảo đảm được cho trưởng tộc nhà họ Dương, nhưng trưởng tộc nhà họ Dương phải nhìn thấy rõ hiện thực, nhà họ Dương một thân một mình, trong thời buổi loạn lạc, ai cũng không may mắn tránh khỏi, huống hồ gì nhà họ Dương đi tìm bạn đồng minh, bây giờ để sự chủ động đề nghị cùng liên minh với nhà họ Dương, ý tử này chắc hẳn trưởng tộc Dương cũng có thể hiểu rồi "Huống hồ gì, bây giờ Nho Nhỏ cũng không muốn rời xa cô Bắc Minh Vân, sự thật này không thể nào thay đổi được, nếu đã như thế, trưởng tộc nhà họ Dương, ông còn có sự lựa chọn nào khác sao?" "Cậu...

Dương Khang vừa nghĩ đến đã tức giận, nhưng suy nghĩ kỹ lời của Diệp Phùng nói, thật sự rất có lý, bọn họ hiện tại, thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dựa vào một chút Nho Nhỏ, bọn họ cũng chỉ có thể buộc cùng một chỗ với Diệp Phùng!

Dương Khang hít sâu một hơi, điềm đàm nói: "Lời để sư Diệp nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ, ở xa đến làm khách lâu như vậy rồi, tôi đã chuẩn bị một bàn rượu, các vị, xin mời!" "Cung kính không bằng tuân mệnh, mời!"

Dương Khang bảo một trưởng lão dẫn bọn họ đến dùng cơm, trên đường đi, Diệp Phùng và Trần Vượng đi sau cùng, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Trần Vượng, Diệp Phùng lên tiếng: "Trần Vượng! Cậu là người của cục quản lý Võ thuật, bồn để sư mượn sức trong tay nhà họ Dương, cậu không muốn nói gì sao?" "Tôi xin chúc mừng để sư Diệp, lại có thêm một quân cờ thế lực!"

Giọng điệu và vẻ mặt của Trần Vượng không hề có bất kỳ sự khác thường nào!

Sâu trong tận đáy mắt của Diệp Phùng, xẹt lên một tia sáng: "Ý của cậu là chẳng lẽ không có chút suy nghĩ nào sao?" "Hở? Có thể mượn lực của nhà họ Dương, cũng là bản lĩnh của để sư Diệp, trong lòng Bắc Minh Vân yêu mến anh, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, cho nên tôi thật lòng chúc "Ha ha, Trần Vượng! Mặc dù chúng ta gặp lại nhau mới có mấy ngày, nhưng tôi cảm giác cậu là đối thủ mà tôi muốn trở thành bạn nhất "

Nghe thấy hai từ "đối thủ", trong ánh mắt của Trần Vượng thoảng hiện lên vẻ thâm sâu, sau đó lập tức dừng bước, nhìn theo Diệp Phùng, khóe miệng cong lên: "Ha ha, tôi sẽ cất nhắc mấy chuyện này của đế sư Diệp!"