Đế Tôn

Chương 147: Lòng người hiểm ác (1)




Hắn cười khổ một tiếng, thấp giọng nói:

- Đoán chừng người nọ ra tay giết ta đối với mình cực có lòng tin, đã cho ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mới không có xem xét ta có phải đã chết rồi hay không.

Mộ Yên Nhi rầu rĩ, thu hồi Ngân Giao Kiếm, Giang Lâm cũng lộ ra trắc ẩn chi sắc, thấp giọng nói:

- Sư tỷ, làm sao bây giờ?

- Giang sư đệ, ngươi thấy thế nào?

Mộ Yên Nhi không đáp, hướng Giang Nam thấp giọng nói:

- Vị sư huynh này là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Thái Huyền Thánh tông chính là thủ lĩnh chính đạo ta, hắn lại là trượng nghĩa ra tay, vì cứu hộ đệ tử Thánh tông ta mới cùng đệ tử Cổ Thần Các phát sinh xung đột, thế cho nên trọng thương, theo lý mà nói, chúng ta không thể không cứu.

Giang Nam nhìn xem Chu Dục, rầu rĩ nói:

- Thật sự là đáng thương, bất quá sư tỷ, chúng ta không thể bằng lời nói của một bên hắn liền tin tưởng hắn là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, cần biết nhân tâm hiểm ác, vạn nhất hắn là đệ tử Cổ Thần Các, cố ý giả thành người Thái Huyền Thánh tông lừa gạt chúng ta tiến đến, nếu chúng ta tùy tiện đi, chẳng phải là sẽ bị hắn hạ độc thủ?

Mộ Yên Nhi chần chờ thoáng một phát, gật đầu nói:

- Sư đệ nói có lý.

Chu Dục ho ra máu liên tục, trong nội tâm buồn bực:

- Thiếu niên kia tu vi bất quá Ngoại Cương cảnh, như thế nào Thần Thông cường giả ngược lại còn muốn hỏi ý kiến của hắn?

Giang Nam nghiêm mặt nói:

- Vị sư huynh này xưng hô như thế nào? Ngươi nói mình là đệ tử Thái Huyền Thánh tông, còn có bằng chứng gì không?

- Mắc câu rồi!

Chu Dục nghe vậy, vội vàng ho một búng máu, hữu khí vô lực nói:

- Ta có Yêu Bài của Thái Huyền Thánh Tông ở đây, có thể làm bằng chứng, sư đệ mời nhìn.

Hắn giãy dụa lấy ra một khối Yêu Bài, ra sức ném đi, cũng chỉ bất quá ném ra mấy trượng xa, hiển nhiên bị thương rất nặng, ngay cả khí lực ném Yêu Bài đến dưới chân đám người Giang Nam cũng không có.

- Sư tỷ, làm phiền ngươi dụng thần niệm xoắn tới này mặt Yêu Bài.

Giang Nam lẳng lặng nói.

Mộ Yên Nhi vốn là tính toán tiến lên nhặt Yêu Bài, nghe vậy không khỏi ánh mắt sáng lên, dụng thần niệm đem Yêu Bài kia xoắn tới khen:

- Sư đệ quả nhiên là người từng trải, dụng thần niệm xoắn tới, đúng là có thể đề phòng đánh lén.

Trong mắt Chu Dục hiện lên một đạo hàn quang, bản ý của hắn cũng là tính toán thừa dịp Mộ Yên Nhi nhặt Yêu Bài lên, nhân cơ hội đánh lén, trước chém giết đối thủ mạnh nhất này, sau đó đối phó những người khác chính là dễ dàng.

Tu vi của Mộ Yên Nhi cực kỳ thâm hậu, hơn nữa trải qua Giang Nam nước lửa rèn luyện, khí tức càng phát ra hùng hồn, làm cho người ta không thể khinh thường, hơn nữa chuôi Ngân Giao Kiếm này, chính diện chống lại, Chu Dục cũng không có nắm chặc tất thắng.

Tu vi của Chu Dục chính là Thần Thông tứ trọng, mà Mộ Yên Nhi là Thần Thông ngũ trọng, bất quá tu vi thực lực của Chu Dục lại không thể yếu so với Mộ Yên Nhi, bởi vì hắn tu luyện chính là tâm pháp của Thái Huyền Thánh Tông, Thái Huyền Thánh Tông chính là Cự Bá trong chánh đạo, nội tình môn phái còn vượt qua Huyền Thiên Thánh Tông rất nhiều, tâm pháp trong môn phái cũng là cực kỳ kinh người, thực lực đệ tử cũng phổ biến muốn vượt qua môn phái khác một bậc.

- Sư đệ, đây thật là Yêu Bài của Thái Huyền Thánh Tông.

Mộ Yên Nhi đem Yêu Bài xem xét một phen, đưa cho Giang Nam nói.

Giang Nam nhận lấy Yêu Bài, xem xét một phen, chỉ thấy chính diện Yêu Bài này là vân hải đằng long, phía sau có khắc một chữ "Thái", cùng Yêu Bài của Huyền Thiên Thánh Tông có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, trong đó tất nhiên cũng có cách dùng cực kỳ tinh diệu.

- Chỉ là một khối Yêu Bài, cũng không thể chứng minh ngươi chính là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, người trong ma đạo cũng có thể giết chết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, nhận được Yêu Bài...

Giang Nam trầm ngâm, làm Chu Dục nghiến ngứa, hận không thể lập tức nhảy lên chém giết tiểu tử này, chỉ nghe Giang Nam do dự nói:

- Nếu có thể để cho hắn đánh ra Thần Thông của Thái Huyền Thánh Tông, liền không có bao nhiêu lo ngại, đáng tiếc vị sư huynh này bị thương quá nặng, chỉ sợ đánh không ra Thần Thông...

Chu Dục ho ra máu, cười thảm nói:

- Vị sư đệ này, nếu ngươi không cứu ta, chỉ sợ ta sẽ trọng thương mà chết...

Mộ Yên Nhi do dự xuống, thấp giọng nói:

- Tuy nói lòng người khó dò, nhưng chúng ta dù sao cũng là người trong chính đạo, không thể thấy chết mà không cứu. Ta đi cứu hắn... Truyện được copy tại Truyện FULL

- Chậm!

Giang Nam giơ tay lên, trầm giọng nói:

- Sư tỷ, ngươi là người có tu vi thực lực cao nhất trong chúng ta, vạn nhất hắn là người trong ma đạo nhảy lên trọng thương ngươi, vậy chúng ta chẳng phải là cũng muốn chết ở trong tay của hắn. Ngươi yên tâm, ta tự có quyết định.

Mộ Yên Nhi nghe vậy, chỉ đành phải nhẫn nại xuống.

Giang Nam hướng Chu Dục cười nói:

- Sư huynh, không phải chúng ta không cứu ngươi, mà là giang hồ thật sự hung hiểm, không thể không phòng. Sư huynh, ngươi đã không cách nào chứng minh ngươi là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, không biết ngươi có bảo khí pháp bảo gì của Thái Huyền Thánh Tông hay không? Nếu là có, kính xin sư huynh ném tới đây, sư tỷ của ta kiến thức rộng rãi, nếu như quả thật là bảo khí, pháp bảo của Thái Huyền Thánh Tông, chúng ta tự nhiên không có hai lời, nhất định dốc toàn lực tương trợ!

Chu Dục nghe vậy, cũng không khỏi chần chờ một chút, thở hồng hộc nói:

- Nếu ta giao ra bảo khí của Thái Huyền Thánh Tông, các ngươi nhất định sẽ cứu ta sao? Vạn nhất các ngươi xoay người liền đi, ta chẳng phải là sẽ ăn nhiều thiệt thòi?

Giang Nam cười lạnh nói:

- Vị sư huynh này, ngươi thật hồ đồ. Ngươi đã là người gần chết, còn nghĩ vật ngoại thân ở trong mắt, bảo khí của ngươi có thể so sánh mạng của ngươi còn trọng yếu sao? Khoan hãy nói, ngươi hiện tại bị thương nặng, nếu chúng ta có lòng xấu, tự nhiên có thể giết ngươi đoạt bảo, há sẽ lừa gạt bảo vật của ngươi?

Chu Dục tinh tế vừa nghĩ, đích xác là đạo lý này, lúc này cắn răng, mi tâm chợt lóe, một hạt châu hỏa hồng sắc từ trong Tử Phủ của hắn rơi xuống.

- Nếu người này muốn nuốt trọn bảo vật của ta, khẳng định sẽ ăn một kích của ta. Hắn cầm lấy bảo vật của ta, chỉ cần ta tâm niệm vừa động, là có thể trực tiếp tru diệt!

Chu Dục thầm nghĩ trong lòng.

Hạt châu này vừa mới rơi xuống đất, liền có nhiệt lực vô cùng cuồn cuộn mà đến, thậm chí cả mặt đất cũng bị nướng cháy, giống như trong sơn cốc đột nhiên nhiều ra một vòng tiểu Thái Dương, cho dù là đám người Giang Nam, cũng có thể cảm nhận được trong hạt châu này nhiệt lực kinh người, nếu thúc dục Thần Thông trong đó, uy lực khẳng định kinh người!

Đây là bảo khí Thần Thông bát trọng, uy lực không chút nào kém hơn Ngân Giao Kiếm của Mộ Yên Nhi, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc!

- Đây là Tứ Cực Viêm Dương Châu của Thái Huyền Thánh Tông.

Chu Dục hơi thở mong manh nói: