Mặc dù Vân Bằng đoạt được công pháp Bổ Thiên Ấn không trọn vẹn không hoàn toàn, chỉ có thể tu luyện tới Thần Phủ cảnh, nhưng mà năng lực thôi diễn của Ma Ngục Huyền Thai Kinh cường đại, là có thể để cho Giang Nam nhanh chóng bổ toàn bộ khiếm khuyết trong đó, đem môn công pháp này hoàn thiện.
Bổ Thiên Ấn là một môn tuyệt không kém Phiên Thiên Ấn, chủ yếu là một loại đại Thần Thông, cũng không thể tăng lên tu vi của Tu Luyện Giả, nhưng lực công kích kia mà nói, cùng Phiên Thiên Ấn không phân cao thấp.
Hơn nữa, môn ấn pháp này cùng Phiên Thiên Ấn đền bù, đối với Giang Nam mà nói, càng thêm hữu ích để cho hắn nhanh chóng đem Phiên Thiên Ấn thôi diễn đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian hắn cùng với Vân Bằng trao đổi này, Phiên Thiên Ấn cũng đã bị hắn thôi diễn đến Thần Thông tứ trọng, hết thảy truyền thụ cho Vân Bằng.
Vân Bằng vui vô cùng, cười hắc hắc nói:
- Tử Xuyên, lần này ta từ ngươi học được Phiên Thiên Ấn, ngươi và ta, đều không kém gì chưởng giáo đệ tử!
Giang Nam không khỏi tò mò hỏi:
- Vân sư huynh, chưởng giáo nhất mạch đệ tử, mạnh như thế nào?
- Ban đầu, ta đã từng cùng môn hạ của chưởng giáo Âu Dương Vũ đấu qua một phen, mười chiêu bị thua. Pháp lực của Âu Dương Vũ vô cùng thâm hậu, mặc dù khi đó cùng ta cùng cảnh giới, nhưng tu vi của hắn cơ hồ đạt tới Thần Thông thất trọng bát trọng, không hổ là tu luyện kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta. Mà hôm nay, hắn chỉ sợ đã đến gần Thần Thông ngũ trọng.
Sắc mặt Vân Bằng ngưng trọng nói:
- Bất quá lần này, sau khi ta tu thành Phiên Thiên Ấn, thắng bại khó nói. Sư đệ, ngươi muốn cùng cảnh giới vô địch mà nói, còn có một đoạn đường rất dài phải đi, kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta, cũng không phải là tâm pháp tốt nhất thế gian này, Tinh Nguyệt Thần Tông Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển trong Ma Đạo, là cực kỳ cường đại.
- Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển?
Trong mắt Giang Nam hiện lên nhất đạo tinh mang, thầm nghĩ:
- Chẳng lẻ môn Ma điển này, chính là lúc ban đầu Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ đại chiến sử dụng thân thể Thần Thông? Môn công pháp này, ta nhất định phải thu vào tay, hoàn thiện Ma Chung Bá Thể Thần Thông của ta! Nếu như lần nữa gặp phải Quân Mộng Ưu, lấy nhãn lực trước mắt của ta, tất nhiên có thể cầm ảo diệu, đem môn kinh điển này thôi diễn đi ra ngoài!
Vân Bằng tiếp tục nói:
- Còn có chánh đạo khôi thủ Thái Huyền Thánh Tông, tuyệt học, kinh điển trong đó lại càng phong phú, đào tạo ra đệ tử cũng càng là kinh người. Có thời gian, ta cũng muốn gặp cao thủ hai phái này, bất quá trước đó, ta còn phải cùng Âu Dương Vũ tái chiến một trận, cho hắn biết, đệ tử những Linh sơn khác, cũng không yếu hơn đệ tử chủ phong!
Hắn hào khí vạn trượng, Giang Nam cũng bị hắn lây nhiễm, trường thanh cười nói:
- Sư huynh, ta cũng có ý đó!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha.
Trong đại điện Tông Chủ Phong, phong chủ các ngọn núi tụ tập dưới một mái nhà, thậm chí ngay cả Lạc Hoa Âm cũng đứng trong đó, mà ở bên trong đại điện, có từng đoàn từng đoàn vân khí trôi nổi, trong vân khí tựa hồ có không gian khác, vô cùng rộng lớn, mơ hồ có thể cảm giác được bên trong truyền đến khí tức làm lòng người kinh sợ.
Đây là Huyền Thiên Thánh Tông bí cảnh, trong truyền thuyết linh khí dư thừa làm cho người khác giận sôi, thậm chí linh khí có thể cao độ ngưng tụ, hóa thành Linh Dịch, linh thạch, bất quá, chỉ có Thái Thượng Trưởng Lão, hay là nhân vật có đại cống hiến đối với Huyền Thiên Thánh Tông, mới có thể ở bên trong tu luyện.
- Chưởng giáo sư huynh lần này chiêu chúng ta tới là có chuyện gì?
Một người hỏi.
Tịch Ứng Tình ôn hòa cười một tiếng nói:
- Huyền Đô Thất Bảo Lâm sắp mở ra, Huyền Thiên Thánh Tông ta phân đến hai mươi danh ngạch, trong hai mươi danh ngạch này, năm tên để lại cho Thái Thượng Trưởng Lão, năm tên để lại cho các vị sư huynh, Tông Chủ Phong ta lưu lại ba. Bảy danh ngạch khác, liền giao cho đệ tử của chư vị sư huynh sư muội.
- Huyền Đô Thất Bảo Lâm mở lại?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, Huyền Đô Thất Bảo Lâm cực kỳ thần bí, cùng một Cổ lão truyền thừa có liên quan, mỗi cách trên dưới một trăm năm liền muốn mở ra một lần, bên trong bảo vật vô số, đếm không xuể, nếu có thể tiến vào nơi đó, không thua gì một lần kỳ ngộ!
Lạc Hoa Âm cười dài nói:
- Lĩnh Tụ Phong ta chỉ có một đệ tử, liền hào phóng một chút, chỉ để lại hai danh ngạch thôi.
Một vị lão giả khẽ cau mày nói:
- Tổng cộng hai mươi danh ngạch, Thái Thượng Trưởng Lão cùng chúng ta phân đi mười, Tông Chủ Phong chia hết ba, Lạc sư tỷ ngươi lấy đi hai nữa, còn dư lại năm danh ngạch cho chúng ta, Bách Linh Sơn có hơn ngàn đệ tử làm sao chia?
- Kia là chuyện của các ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?
Lạc Hoa Âm buồn bực nói.
Lão giả kia chán nản, cả giận nói:
- Ta đếm Bách Linh Sơn, chỉ nhập thất đệ tử cũng có hơn một ngàn người, Lĩnh Tụ Phong ngươi chỉ có hai người, liền muốn phân đi hai danh ngạch, làm sao kẻ dưới phục tùng? Khoan hãy nói, Lạc sư muội, đồ đệ của ngươi tu vi bất quá là Thần Luân cảnh, đi vào còn không phải là chịu chết sao?
Tịch Ứng Tình cười nói:
- Văn sư huynh không nên giận, năm danh ngạch còn dư lại này, đúng là nên thương nghị.
Lão giả kia thấy Tịch Ứng Tình cũng đã nói như thế, hiển nhiên là đồng ý đem hai danh ngạch giao cho Lĩnh Tụ Phong, chỉ đành phải kiềm chế xuống dưới, cùng các trưởng lão vì năm danh ngạch còn dư lại ầm ĩ thành một đoàn.
Lạc Hoa Âm thấy thế, ngáp một cái, thản nhiên đi ra đại điện, thẳng trở về Lĩnh Tụ Phong, gọi Giang Nam, phân phó nói:
- Tử Xuyên, lần này vi sư hao hết tâm lực, mới tranh thủ đến cho ngươi một cơ hội khó được, phái ngươi đi Huyền Đô Thất Bảo Lâm. Ngươi phải biết quý trọng, không nên ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm bị người giết, không duyên cớ mất mặt của ta.
Giang Nam lộ ra vẻ cảnh giác nói:
- Sư tôn, cái gì là Huyền Đô Thất Bảo Lâm? Nguy hiểm hay không?
Lạc Hoa Âm cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full
- Cơ hội này vô cùng khó được, Huyền Đô Thất Bảo Lâm trăm năm mới mở ra một lần, tin đồn này là bảo địa du tẩu ở trong đại thiên vũ trụ, hành tung bất định, chỉ có thời điểm nhất định, mới có thể tìm được tung tích của nó, lấy pháp lực ngập trời đem bảo địa này định trụ, nhân cơ hội tiến vào trong đó. Ta năm xưa, liền đi vào một lần, còn có chưởng giáo sư huynh, ở bên trong được vô số chỗ tốt.
- Sư tôn, ngươi còn chưa nói có nguy hiểm hay không!
Giang Nam cắn đúng tự nhãn, cường điệu nói.
Lạc Hoa Âm có chút chột dạ, cười nói:
- Ngươi gặp qua cuốn Thiên Cung cấp kinh điển kia của vi sư, Tam Thánh Bảo Quyển nhớ chưa? Cuốn kinh điển này chính là được từ nơi đó, ngươi nghĩ, bảo vật trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, đến tột cùng kinh người đến cỡ nào, thậm chí tìm được thần cấp kinh điển cũng không nói chơi!
Giang Nam cũng bị nàng nói tim đập thình thịch, quơ quơ đầu, kiên nhẫn hỏi:
- Sư tôn, rốt cuộc có nguy hiểm hay không?