Đế Tôn

Chương 1870: Bất xá tái hiện (2)




Tu vi của hắn đã bao trùm ở trên chư Hoàng chư Đế, nếu như thôn phệ Hoàng đạo của La Thiên chư Đế nữa, thế tất sẽ tập hợp đủ 99 Hoàng đạo!



Nếu hắn thành công chứng đạo phi tiên, tất nhiên có nhảy trở thành tồn tại cường đại trong Tiên nhân phi thăng, cổ kim hãn hữu!



La Thiên Thiên Đạo bay tới, rốt cục bay vào trong Thiên Đạo chí bảo này, La Thiên chư Đế, đám người Giang Tuyết, Minh Thổ, Tinh Quang, Thông U, Địa Hoàng, Thần Vũ, Cửu Tiêu thân thể đại chấn, nhất thời cảm giác được Hoàng đạo của mình gặp phải tước đoạt, từng cái từng cái cảnh giới bị đánh rớt!



Thái Hoàng Lão Tổ, rốt cục tề tựu 99 Hoàng đạo!



- Cơ hội phi tiên, cuối cùng đã tới!



Trong miệng Thái Hoàng Lão Tổ truyền đến thanh âm, vang dội thiên địa:



- Không uổng công ta mưu kế nhiều năm như vậy! Chư vị đạo hữu, cả đời này, chỉ có một người phi tiên, chỉ có một sự thành công!



Hắn trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống chư Hoàng chư Đế, mỉm cười nói:



- Mà người này, chính là ta.



Hắn mặc dù được thành công, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không có nửa phần vui mừng cùng mừng rỡ, phảng phất hắn hết thảy được mất cũng không liên quan đến mình, cũng là bản thân thiết kế tốt từng bước hành động, sau đó làm từng bước hành động, từng bước từng bước lấy được thắng lợi!



Cảm thụ của hắn, tình cảm của hắn, cũng đã không cách nào ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.



Tước đoạt thành tựu của tất cả Hoàng Đạo Cực Cảnh, chứng đạo phi tiên, chỉ là một cái mục tiêu của hắn, hoàn thành mục tiêu, hắn còn có thể vì mình thiết kế mục tiêu kế tiếp, tiếp tục mưu tính mưu kế.



Chư Hoàng chư Đế thấy một màn như vậy, từng cái từng cái thất hồn lạc phách, trên mặt vẻ tuyệt vọng.



Hôm nay Thái Hoàng Lão Tổ cường đại như thế, tề tựu 99 Hoàng đạo, đã là trên đời vô địch, trừ Bổ Thiên thần nhân cùng Đạo Vương, Đô Thiên đã rời đi, ai còn là đối thủ của hắn?



Bọn họ bè lũ xu nịnh, vì cơ hội phi tiên giao ra nhiều như vậy, không nghĩ tới cuối cùng thành công chẳng qua là thành toàn một tiểu nhân vật mà từ trước bản thân không có không coi vào đâu!



Tịch Ứng Tình đột nhiên cười, cười đến rất vui vẻ, cười to nói:



- Thái Hoàng, nhạc phụ, sao ngươi còn không có chứng đạo phi tiên?



Thái Hoàng Lão Tổ hơi ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thất thanh nói:



- Thiên Đạo đã dung hợp, tại sao ta không có chứng đạo phi tiên?



Không chỉ hắn ngây dại, chư Hoàng chư Đế cũng ngây dại, theo lý thuyết Thiên Đạo hoàn toàn dung hợp, sẽ có cơ hội chứng Tiên hiện lên, để cho bọn họ có thể nhảy ra ngoài Thiên Đạo, chứng đạo phi tiên mà đi.



Nhưng mà hiện tại, Thái Hoàng Lão Tổ đánh cắp Hoàng đạo của bọn họ, lại còn không có chứng đạo phi tiên đi, cùng tình hình trong tưởng tượng của bọn họ rất là bất đồng!



- Vấn đề ra ở nơi đâu, nhạc phụ ngươi biết không?



Tịch Ứng Tình trên mặt nụ cười, cất bước hướng hắn đi tới, mỉm cười nói:



- Bởi vì ngươi còn thiếu hụt một cái Thiên Đạo chí bảo. Cái Thiên Đạo chí bảo này, là U Đế sưu tầm thiên hạ mảnh nhỏ Thiên Đạo luyện, vì vậy bị gọi là U Đế Quỷ Thuyền.



- U Đế Quỷ Thuyền?



Thái Hoàng Lão Tổ thất hồn lạc phách, đột nhiên lòng có nhận thấy, hướng phía sau Huyền Đô Cổ Tiên nhìn lại, chỉ thấy trong hư không phía sau Huyền Đô Cổ Tiên, một chiếc quỷ thuyền khổng lồ từ từ lái tới, trên chiếc quỷ thuyền kia, đám người U Đế, Chiến Thiên Ma Quân, Hạm Đạm Yêu Quân đứng ở đầu thuyền, bồng bềnh đung đưa chạy nhanh đến phía sau Huyền Đô Cổ Tiên, dừng lại.




- Một Thiên Đạo chí bảo cuối cùng, nguyên lai là thiếu hụt Thiên Đạo chí bảo này, đưa đến ta không cách nào phi tiên...



Thái Hoàng Lão Tổ tâm thần đại loạn, đột nhiên phi thân lên, hướng U Đế Quỷ Thuyền đánh tới.



Tịch Ứng Tình cười ha ha, đón nhận Thái Hoàng Lão Tổ, hai người ở giữa không trung va chạm, bộc phát ra uy năng vô tận.



Hai người tách ra, riêng phần mình đứng ở trong hư không, Tịch Ứng Tình áo phần phật, vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác được một màn trước mắt này phảng phất trở lại mấy trăm năm trước, một màn mấy trăm năm trước kia, bản thân bỏ qua hết thảy, cùng Thái Hoàng Lão Tổ tranh nhau.



Trận chiến ấy, bản thân lưng đeo hết thảy, lưng đeo quá nhiều gánh nặng, bất xá mà bỏ, đánh với Thái Hoàng một trận, cuối cùng Thái Hoàng thành thần mà đi.



Mà bây giờ hắn lần nữa cùng Thái Hoàng Lão Tổ trực diện tương đối, mà trận chiến này, Thái Hoàng Lão Tổ là muốn thành tiên!



Một màn này, giống như thời gian Luân Hồi, vòng một vòng trở lại nguyên điểm.



Một loại cảm xúc nồng đậm từ đáy lòng hắn dâng lên, tâm tình của hắn cùng trận chiến mấy trăm năm trước ấy dung hợp, giờ khắc này, giống như là Cổ Tiên bảo bình trông coi hết thảy tình cảm mở ra, khuynh đảo, trong thiên địa tràn ngập bi ai, bi thương, yêu thương, hữu tình, thân tình cùng bất xá... vô cùng nồng nặc.




Cái loại tâm tình này nồng đậm như thế, làm cho người ta bất giác ở giữa rơi lệ đầy mặt, phảng phất thấy một nam tử cô độc mà cao ngạo, vì mình lưng đeo hết thảy, nghĩa vô phản cố mà chịu chết!



Phía sau Tịch Ứng Tình, áo choàng phần phật triển khai, phô ra một mảnh thiên màn rộng lớn hàng tỉ dặm, giơ tay lên nói:



- Nhạc phụ, xin mời!



Hắn chí lớn kịch liệt, thét dài nói:



- Vì trận chiến ấy, vì ân oán giữa ngươi và ta, nên chấm dứt thôi.



Thái Hoàng lão tổ nhìn về phía Tịch Ứng Tình, ánh mắt lại từ trên người Tịch Ứng Tình chuyển qua trên người Huyền Đô cổ tiên, sắc mặt Huyền Đô cổ tiên lạnh nhạt nói:



- Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhúng tay.



Thái Hoàng lão tổ thở phào một cái, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Tịch Ứng Tình, thản nhiên nói:



- Mời!



Giang Nam nhìn về phía hai người, tâm thần kích đãng, một trận chiến này rốt cuộc đã tới, người khác không thể nào hiểu được vì sao Tịch Ứng Tình cố ý muốn cùng Thái Hoàng lúc này chiến một trận, nhưng mà hắn lại lòng dạ biết rõ, biết rõ ân oán giữa hai người này.



Bốn trăm bảy mươi năm trước, trên người Tịch Ứng Tình lưng đeo rất nhiều, bị Thái Hoàng lão tổ bức bách, không thể không quên sống chết chiến một trận, bên trong trận đại chiến kia, bất xá thiên công đại phóng hào quang, nghênh chiến Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, trận chiến ấy, Tịch Ứng Tình bị thua "bỏ mình", hồn phách hai phần, một nửa rơi vào Sâm La Ma Hoàng chi thủ, một nửa rơi vào Tạo Hóa Huyền Tổ chi thủ.



Mà bốn trăm bảy mươi năm sau, bọn hắn lại lần nữa giao phong.



Mà một trận chiến này, Thái Hoàng lão tổ mưu đoạt cơ hội phi tiên, hiệp Thiên Đạo chi uy mà đến, cướp lấy 99 Hoàng Đạo, thực lực đã đạt tới Hoàng Đạo Cực Cảnh đỉnh phong!



Tịch Ứng Tình thì như trước so với Thái Hoàng thấp một cảnh giới, loại tình hình này phảng phất về tới nguyên điểm.



Hai người này, một cái hữu tình, dùng tình sâu đậm, một cái vong tình, quên hết mọi thứ tình cảm, vận mệnh của bọn hắn phảng phất nhất định là địch nhân, cuối cùng sắp sửa đem đối thủ hủy diệt.



Kỳ thật, dùng thực lực của Giang Nam nếu như cùng Tịch Ứng Tình đồng loạt ra tay mà nói, đánh chết Thái Hoàng lão tổ cũng là dễ dàng, bất quá hắn lại lựa chọn đứng xem cuộc chiến.