Đế Tôn

Chương 2105: Miếu Nhỏ (2)




Giang Nam gào thét, pháp lực toàn thân dũng mãnh vào trong chén bể, Ngưu Long ngửa đầu, bốn đầu rống to, cạch!



Chén bể kịch liệt chấn động, chấn đến da thịt toàn thân Giang Nam nổ tung. Tiếng gầm khủng bố lập tức đem không gian thông đạo của đại điện chôn vùi, nghênh tiếp khỏa lôi châu kia!



Tử Tiêu Tiên Vương hừ lạnh, một quả lôi châu quay tròn chuyển động, liên tiếp oanh về phía trước, Cửu Châu hợp thành một đường, mà ở sau lưng hắn, còn có lôi quang liên tục không ngừng vọt tới, tương trợ khí thế của hắn!



- Chết!



Tử Tiêu Tiên Vương gầm lên.



Giang Nam lên tiếng rống to, hai mắt trợn tròn, pháp lực toàn thân không muốn sống dũng mãnh vào trong chén bể, cạch, cạch, cạch. Chén bể kịch liệt chấn động, một lần lại một lần phát ra nổ mạnh giống như chuông lớn đại lữ, hướng chín miếng lôi châu kia oanh đi, chấn đến thân thể hắn liên tục chấn động chín lần, chỉ nghe trong cơ thể hắn truyền đến tiếng bạo liệt răng rắc răng rắc, cốt cách lại bị lực phản chấn của chén bể lúc bộc phát uy năng đánh gảy!



Da của hắn toái mất, máu tươi bốc hơi, hóa thành huyết vụ không ngừng xoay tròn, quay chung quanh hắn chuyển động, cơ bắp cũng bị chấn thành bùn nhão!



Uy năng của Tiên Thiên lôi châu rốt cục cùng chén bể va chạm. Một cổ uy lực khó có thể tưởng tượng bộc phát ra, đem thông đạo kho vũ khí chấn vỡ, cắn nát, đem tòa đại điện này lật tung hơn phân nửa, loạn lưu càn quấy. Nát bấy hết thảy, thậm chí dư âm xâm nhập đến ở chỗ sâu trong kho vũ khí.



Ở chỗ sâu trong kho cất giấu tiên khí, tiên tài tiên liệu tiên kim nhiều vô số kể, cùng với đủ loại trận đồ cường đại, giờ phút này bị cổ loạn lưu hủy diệt kia quấy, nguyên một đám nứt vỡ, hóa thành Hỗn Độn Hồng Mông, hơn nữa xu thế hủy diệt còn đang không ngừng hướng chỗ càng sâu trong kho truyền đi, căn bản không có bao nhiêu pháp bảo có thể ngăn cản dư âm một kích này!



Giờ phút này bọn người Đạo Vương, Giang Tuyết đang ở chỗ sâu trong kho, thu từng kiện từng kiện pháp bảo, nhìn thấy bộ dạng khủng bố này, mấy người không khỏi sợ hãi, vội vàng bay lên, hướng chỗ sâu nhất trong kho bay đi, ý đồ tránh né cổ dư âm này oanh kích!



Bọn hắn bay vào trung tâm kho vũ khí, chỉ thấy từng mặt Kim Bảng lơ lửng, giắt trong hư không, có tất cả hơn tám nghìn mặt Kim Bảng, thượng diện che kín tiên đạo phù văn, cao thâm mạt trắc, rõ ràng là Tử Tiêu Tiên Vương tự mình bố trí xuống phù văn sắc lệnh.



Lại có đạo đạo xiềng xích ngang trời, cuối cùng xiềng xích lọt vào trong hư không, cũng có hơn tám nghìn sợi, mắt thường có thể thấy được hoa văn tiên đạo che kín mặt ngoài xiềng xích, hẳn cũng là Tử Tiêu Tiên Vương tự mình luyện, mà một chỗ khác của xiềng xích, thì khóa ở phía trên một tòa miếu nhỏ.





- Đi chỗ tòa miếu nhỏ đó!



Bọn người Giang Tuyết con mắt sáng ngời, vội vàng bay đi, đáp xuống trong miếu nhỏ.



Loạn lưu hủy diệt xoắn tới, uy năng Kim Bảng bị thúc dục, hơn tám nghìn mặt Kim Bảng cùng một chỗ bộc phát uy lực, khủng bố vô cùng, nhưng ở trước mặt cổ loạn lưu hủy diệt này, rất nhanh từng mặt Kim Bảng sắc lệnh bị xóa đi tất cả uy lực, hóa thành tro tàn!



Xiềng xích boong boong rung động, tiên đạo loong coong, tiếp theo ở dưới loạn lưu hủy diệt gián đoạn đi, chôn vùi.




Hủy diệt loạn lưu kinh khủng kia đánh úp lại, tuôn hướng miếu nhỏ, mấy người trong lòng tâm thần bất định bất an, đem từng kiện từng kiện pháp bảo tế lên, chuẩn bị liều chết chống lại.



Đột nhiên, trong miếu nhỏ mà bọn hắn đứng, truyền đến tiếng tụng kinh trầm thấp, thanh âm tụng kinh không lớn, nhưng tựa hồ có uy năng kỳ dị, ở giữa không trung tạo ra nguyên một đám phù văn cổ quái, hình thành nguyên một đám vòng tròn lớn trào ra ngoài, như là rung động hướng ra phía ngoài bay tới.



Phù văn tao ngộ loạn lưu hủy diệt, hai hai va chạm, lại không có bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, ngược lại vô thanh vô tức, hai hai triệt tiêu.



Hủy diệt loạn lưu bị ngăn trở, thủy chung không cách nào tiến thêm một bước.



- Tòa miếu nhỏ này, rốt cuộc là bảo bối gì vậy? Là người phương nào tụng kinh?



Trong lòng mấy người Giang Tuyết, Đạo Vương nghi hoặc, liếc nhau, dắt tay nhau mà đi, hướng trong miếu nhỏ đi đến.



Mà ở trung tâm cổ dư âm hủy diệt, còn có hai người đứng ở chỗ đó, Tử Tiêu Tiên Vương đạo thân dựa vào uy năng Tiên Vực Tiên Thiên Lôi Hải bảo vệ quanh thân, nhưng dù vậy, thân thể của hắn cũng bị oanh đến thiên sang bách khổng, mà Giang Nam thì dựa vào cái chén bể kia, chén bể bảo vệ nhục thể của hắn, nhưng mà bị oanh đến hấp hối, quanh thân huyết vụ bốc hơi, toái cốt trát phá, lỏa lồ ở bên ngoài.




Hai người đều không có ngã xuống, như trước ngật đứng không ngã.



Tử Tiêu Tiên Vương tóc tím tung bay, hai tay đẩy về phía trước, sau lưng Tiên Thiên lôi quang về phía trước dũng mãnh lao tới, như là một cổ sóng cồn ngập trời, hung hăng lao đi!



Ngang…



Giang Nam tóc đen bay múa, tám tay ôm lấy chén bể, cổ đãng lực lượng còn lại, toàn lực thúc dục chén bể, Ngưu Long trường rống, tiếng chuông chấn động không dứt!



- Chết!



Hai người đồng thời hét lớn!



Trong miếu nhỏ, tiếng tụng kinh liên tục không ngừng, một chữ một phù văn, tiếng tụng kinh này không biết dùng ngôn ngữ chủng tộc gì, bọn người Giang Tuyết, Đạo Vương, Thông U chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể ngăn trở dư âm hủy diệt kinh khủng kia.



- Cái kinh văn này giống như không phải ngôn ngữ, mà là đại đạo, miệng phun đại đạo!




Đạo Vương động dung, thấp giọng nói:



- Người tụng kinh, đạo pháp cao tuyệt, nói ra đại đạo, là ta trước nay ít thấy!



Thập đại Chân Tiên hướng trong miếu thờ đi đến, ven đường chỉ thấy từng bàn thờ phong cách cổ xưa, bên trong có hương tro dày đặc, thậm chí có bàn thờ còn có nén hương lớn như cánh tay thiêu đốt, hương khí lượn lờ.




Nén hương này đốt không biết bao lâu thời gian, lại thủy chung không có đốt sạch, rất là thần kỳ.



Mấy người hướng trong miếu đi đến, tiếng tụng kinh càng ngày càng rõ ràng, sau một lúc lâu, bọn hắn tiến vào bên trong miếu thờ, chỉ thấy tóc tím khắp nơi trên đất, tóc tím thật dài đem mặt đất miếu thờ phủ kín, phủ lên một tầng dày đặc.



Mà ở trung ương tóc tím, một cái bồ đoàn cao cao phiêu khởi, một vị lão giả khô gầy như củi, người mặc áo bào tím, ngồi ở trên bồ đoàn, hình dung tiều tụy, da bọc xương, từng đạo xiềng xích mảnh như sợi tóc xuyên thủng nhục thể của hắn, lọt vào trong cơ thể, khóa lại hắn.



Mà những xiềng xích này ly khai cơ thể hắn thì trở nên dần dần vừa thô vừa to, xuyên thủng đến trong lòng đất miếu thờ, hẳn là những xiềng xích bên ngoài xuyên thủng hư không kia.



Đúng là lão đạo áo bào tím này không ngừng tụng kinh, ngăn cản được loạn lưu hủy diệt, thể hiện ra tiên đạo tạo nghệ không thể tưởng tượng.



- Lão đạo này như thế nào sẽ bị Tử Tiêu Tiên Vương khóa ở đây?



Mấy người liếc nhau, trong nội tâm buồn bực.



Thông U đạo nhân đột nhiên hỏi:



- Lão đạo, ngươi là người phương nào? Vì sao bị khóa ở nơi đây?



Lão đạo kia từ từ mở mắt, ánh mắt mờ mịt. Sau một lúc lâu, trong mắt của hắn dần dần có ánh sáng tím lưu động. Mở miệng nói:



- Ta? Ta đạo hiệu Tử Tiêu, vốn là chủ nhân phiến Tiên Vực Tiên Thiên Lôi Hải này...