Đế Tôn

Chương 2547: Anh minh thần võ




Thiên Tiên giới phải bảo vệ chính thống tiên đạo, những thứ khác không tôn tiên đạo là chính thống, Tu luyện đại đạo khác đều bị xem là kẻ thù của Tiên giới.



Hiện giờ Giang Nam chứng đạo Thiên Quân thì hắn sẽ là người có cái đầu cao nhất trong đám 'kẻ thù' tiên đạo. Đối với thiên, mối uy hiếp Giang Nam vượt trên các Đạo Quân tiền sử trong vô nhân cấm khu chưa chuyển thế.



Giang Nam ngồi yên, xem các sợi nhân quả. Nhân kiếp đã khó độ, giờ thêm thiên kiếp diệt tuyệt cơ hội sống thì Giang Nam gần như chỉ có chết không sống.



- Không ai lấy mạng ta được, thiên Tiên giới không thể, tiên thiên pháp bảo cũng vậy!



Giang Nam đứng dậy, trán tách ra. Trong tử phủ giữa trán Giang Nam, một thân hình cao to khổng lồ đứng thẳng, là chân thân kiếp trước của Bất Không Đạo Nhân tràn ngập uy nhiếp Đạo Quân, uy nhiếp hỗn độn ngập trời.



Trước chân thân kiếp trước của Bất Không Đạo Nhân có một con rồng to nằm chổng vó, đuôi nhếch dựng đứng, lưỡi thè ra ngoài miệng, bộ dáng đã chết.



Con rồng to nằm giả chết trước chân thân kiếp trước bảy, tám năm trời. Từ lần trước Linh Nữ hù con rồng to bỏ chạy, con rồng thập thò trở về bị nhét vào tử phủ của mình.



Con rồng to thấy chân thân Bất Không Đạo Nhân liền nằm ngửa ra sau, cái đuôi nhếch cao thật cao biểu thị mình chết rồi.



Con rồng to rất có kiên nhẫn, bảy, tám năm trời giữ nguyên trạng thái, không nhúc nhích chút nào, không chớp mắt cái nào.



- Rồng to, đừng giả chết nữa.



Giọng Giang Nam truyền vào tử phủ:



- Ngươi hãy mở mắt nhìn là biết ngay Bất Không Đạo Nhân trước mắt ngươi thật ra đã chết, Bất Không Đạo Nhân chết rồi. Ngươi đừng sợ hắn lại đánh ngươi mất trí nhớ nữa.



Con rồng to tiếp tục nằm ngay đơ.



Giang Nam nói mấy lần nhưng con rồng to kiên quyết nằm ngay đơ, mặc kệ hắn khuyên thế nào miễn Bất Không Đạo Nhân ngay trước mắt là nó sẽ không đứng dậy.



Giang Nam bất đắc dĩ, lòng máy động thả con rồng to ra khỏi tử phủ.



Con rồng to vẫn nằm cứng đơ dưới đất làm các tiên nhân Huyền Châu vây quanh ngó, rất tò mò.



- Tử Xuyên, con rồng chết rồi?





Lạc Hoa Âm đến gần xem xét, mỉm cười nói:



- Hay tặng xác rồng cho ta đi, ra lột da rồng luyện bộ áo giáp thượng đẳng, gân rồng luyện thành roi, long căn thì để Tử Xuyên bổ người.



Con rồng to nhảy cẫng lên:



- Ai chết?



Con rồng to tức giận nói:




- Con sâu nhỏ yếu nhà người xấu kinh, đòi lấy long căn của ta...



Con rồng to nhìn đông ngó tây không thấy bóng dáng Bất Không Đạo Nhân thì thở phào, ngồi bệch xuống đất lau mồ hôi lạnh trên trán.



Lỗ mũi con rồng to phun hai tiên thiên bất diệt linh quang, nhỏ giọng nói:



- May mắn ta thông minh chủ động giả chết nên tiểu tử kia không đánh ta nữa.



Giang Nam đột nhiên bay lên lưng con rồng to, trán nứt ra mở tử phủ. Khí thế Bất Không Đạo Nhân tuôn ra từ tử phủ của Giang Nam.



Con rồng to chim sợ cành cong, vảy toàn thân dựng đứng. Vang tiếng nổ điếc tai, con rồng to chở Giang Nam xông ra ngoài, thoáng chốc bay vào trời sao bao la bát ngát.



Vù vù vù vù vù!



Giang Nam cảm giác hư không đập vào mặt, đè ép hắn biến hình. Tốc độ bay của con rồng to q



uá nhanh, cơ thể mạnh mẽ như Giang Nam cũng khó chống lại áp lực kinh khủng ập vào mặt.



Con rồng to lướt nhanh qua trời sao Tiên giới, thấy ngôi sao cũng không né, thoải mái đâm thẳng.



Mảng lớn ngôi sao nổ tung, các vì sao mặt trời bị đụng bể nát.




Giang Nam vẫn mở rộng tử phủ mặc cho hơi thở Bất Không Đạo Nhân tỏa ra. Con rồng to tăng tốc độ, đụng mở một ngân hà. Mặt trời, ngôi sao tinh tú Tiên giới bị phá hủy. Mấy giây sau con rồng to chở Giang Nam đụng vỡ vách tường Tiên giới xông vào hỗn độn.



- Vẫn đuổi theo ta?



Con rồng to cảm ứng vô số Bất Không Đạo Nhân từ sau lưng, sợ hết hồn hết vía. Dù xông vào hỗn độn nhưng tốc độ của con rồng to không chậm chút nào, điên cuồng xông vào hỗn độn. Nhưng con rồng to chạy nhanh mấy cũng không thoát khỏi hơi thở Bất Không Đạo Nhân sau lưng được.



Hỗn độn thương mang vô tận, con rồng to bay mấy năm, tốc độ chậm dần. Con rồng to là tiên thiên pháp bảo hoang dại, giờ chịu không nổi mệt nhũn người, nó nằm tại chỗ thở hổn hển.



Con rồng to la lên:



- Đánh đi, cùng lắm lại mất trí nhớ lần nữa.



Giang Nam n hảy xuống lưng con rồng to, mở tử phủ thả thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân ra đứng trước mặt con rồng to.



Giang Nam cười nói:



- Rồng to, ta sớm nói với ngươi là Bất Không Đạo Nhân đã chết mà ngươi không tin, thật không dám giấu diếm...



Biểu tình Giang Nam nghiêm túc, trầm giọng nói:




- Kẻ thù của ngươi, Bất Không Đạo Nhân đã đánh ngươi mất trí nhớ thật ra bị ta giết rồi. Ta nghe chuyện của ngươi, giận dữ muốn báo thù rửa hận cho ngươi nên xuống tay giết hắn.



Con rồng to vốn nhắm mắt chờ ăn đòn, nghe Giang Nam nói xong hí mắt ra liếc Bất Không Đạo Nhân, con mắt dần mở to.



Tròng mắt con rồng to quay tròn, xác định Bất Không Đạo Nhân chết thật, trước mắt nó chỉ là một thể xác. Con rồng to nhảy lên, đạp thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân xuống đất.



- Ha ha ha ha ha ha! Ta không sợ ngươi, không cần sợ ngươi nữa!



Con rồng to đạp ngực thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân, nhếch đuôi kiêu ngạo cười to.



- Xem đi, không ngờ đúng không? Có ngày ngươi nằm dưới chân ta. Chắc chắn là tám ức năm trước ta cũng đại chiến ba trăm hiệp với ngươi. Ngươi đánh ta mất trí nhớ, còn ta đánh ngươi chết, grao grao grao!




Giang Nam ngạc nhiên, nhắc nhở nói:



- Rồng to, là ta đánh chết hắn, ta báo thù cho ngươi...



Con rồng to nhảy cẫng lên, hưng phấn xoay quanh thiên kiếp của Bất Không Đạo Nhân, cười gian:



- Giáo chủ, người nhỏ bé như ngươi sao có thể xử lý đại cao thủ như vậy? Chắc chắn là tám ức năm trước ta ác chiến với hắn, đánh hắn bị thương nặng hấp hối, tám ức năm không phục hồi lại nguyên khí. Rồi ngươi dựa vào bản lĩnh nhỏ yếu của mình nhặt của rơi!



Hai chân thô của con rồng to đứng thẳng, cái đuôi chống mặt đất, hai chân trước cực kỳ thô to co thành nắm đấm.



Con rồng to la lên:



- Nào nào, ngươi và ta lại đại chiến ba trăm hiệp! Ta cho ngươi hai vuốt... Grao grao, không làm được đúng không? Trước tồn tại vĩ đại như ta thì ánh sáng nhỏ yếu nhà ngươi giống con sâu bé xíu...



Giang Nam trợn tròn mắt. Con rồng to mà vô sỉ thì Nam Quách Tiên Ông cũng chịu thua.



- Khụ khụ, Long huynh, ngươi trọng thương hắn, còn ta thì giết, có thể nói là huynh đệ đồng lòng phá núi chặt đá.



Giang Nam cười tủm tỉm:



- Ngươi và ta như huynh đệ ruột, miễn chúng ta hợp sức thì không có gì là không làm được.



Con rồng to cười to, hai tay chống nạnh:



- Huynh đệ đồng lòng phá núi chặt đá, nói câu này hay lắm! Nhưng ta khỏe hơn ngươi, vì ta đánh hắn hấp hối, ngươi thì hưởng sái, huynh đệ!



Vuốt rồng vỗ vai Giang Nam làm hắn cong người, thấm thái nói:



- Ngươi còn cần Tu luyện thêm. Chờ khi ngươi Tu luyện ra toàn thân cơ bắp như ta rồi hãy cố gắng nâng cao trí tuệ, sau đó ngươi sẽ anh minh thần võ như ta vậy.