Đế Tôn

Chương 2630: Cuộc chiến tuyệt sát (2)




Uy lực Lưu Ly Ngọc Như Ý tăng vọt, quanh thân Giang Nam, Vô Cực Thiên Tôn tràn ngập đạo uy bất diệt thật kinh khủng, cường đại. Tám tiên thiên pháp bảo, nguyên chung, nguyên tháp, nguyên đỉnh ở trong Tiên giới xa xôi cũng hết sức e ngại, uy lực đánh hướng Giang Nam, Vô Cực Thiên Tôn dần mạnh hơn. Chúng nó định bỏ hỗn độn hồng mông chuyển sang tấn công hai người.



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Giang Nam, Vô Cực Thiên Tôn va chạm, từng đợt ánh sáng diệu thế. Ánh sáng dài ức vạn dặm như mấy thanh kiếm bén cắt sâu vào hỗn độn, nơi chúng đi qua hỗn độn tách ra. Hai người chém ra thời không, dị tượng kỳ lạ.



Đây chỉ là dư âm chiến đấu từ một kích của hai người, nguy hiểm thật sự là bên cạnh Giang Nam, Vô Cực Thiên Tôn.



Con rồng to biến ra áo giáp bị Lưu Ly Ngọc Như Ý đánh nứt vảy, lộp bộp nổ tung. Linh quang bị chấn tan rã, tan biến.



Dưới lớp áo giáp, thân thể, nguyên thần, đạo quả, pháp lực của Giang Nam bị trùng kích hủy diệt. Hai mươi thời đại trong thiên la tan biến cung cấp lực lượng, uy lực không gì sánh bằng cho Lưu Ly Ngọc Như Ý, tiên thiên linh bảo rồng hoang cũng không chịu nổi.



Lưu Ly Ngọc Như Ý đả kích, con rồng to và Giang Nam sắp bị trách ra.



Con rồng to vặn vẹo dần rời khỏi người Giang Nam. Linh quang Giang Nam và con rồng to dây dưa khảm sâu vào máu thịt. Một kích của Vô Cực Thiên Tôn tách ra linh quang bám chặt da thịt con rồng to và Giang Nam, thời không điên đảo, nghịch chuyển Càn Khôn. Đại đạo nhân quả huyền diệu khó lường phá hỏng nhân quả giữa con rồng to, Giang Nam, cắt đứt mọi duyên phận.



Uy lực của Lưu Ly Ngọc Như Ý như xuyên qua quá khứ, xóa sạch nhân quả xảy ra, lỗ đen thời không xuất hiện định kéo con rồng to vào trong.



Con rồng to cảm giác ký ức của mình không ngừng trôi qua, bị thay đổi, bóp méo. Chuyện từng cùng Giang Nam bị xóa đi, không còn duyên phận. Con rồng to và Giang Nam sẽ không gặp nhau, Giang Nam không thể sử dụng nó nghênh chiến Vô Cực Thiên Tôn.



Vô Cực Thiên Tôn bóp méo nhân quả, muốn đánh con rồng to về lại thời gian mấy ngàn năm trước, đoạn thời gian trước khi gặp Giang Nam, để nó tiếp tục sống trong mơ hồ.



Thân thể khủng bố của Vô Cực Thiên Tôn bị Nguyên Thủy Đại La Thiên Ấn làm rung lắc nứt toác, sắp tan rã.



- Tịch diệt!



Nguyên Thủy Đại La Thiên Ấn bỗng tan biến thành tịch diệt kiếp cuồn cuộn dâng trào. Vô Cực Thiên Tôn khẽ rên, cơ thể có dấu hiệu bị hủy diệt.



Vô Cực Thiên Tôn cũng là pháp, thân, đạo, quả hợp nhất, nếu cơ thể bị hủy thì nguyên thần, đạo quả, thần hồn cũng sẽ mất.



Đây là lực lượng tập hợp của Giang Nam và con rồng to thi triển ra nguyên thủy tịch diệt kiếp, uy thế hơn hẳn một mình Giang Nam làm gấp trăm lần, có thể tưởng tượng nó kinh khủng cỡ nào.



Vô Cực Thiên Tôn quát to:



- Đại kiếp!




Lưu Ly Ngọc Như Ý thay cơ thể Vô Cực Thiên Tôn rơi vào Nguyên Thủy Đại La Thiên tịch diệt kiếp, chấn động khủng bố truyền đến. Mọi thứ tan biến, trong Lưu Ly Ngọc Như Ý vang một chuỗi tiếng nổ. Vô số linh quang bay ra khỏi tiên thiên linh bảo này, tan nát hết.



Răng rắc!



Tiên thiên linh bảo này nứt nẻ li ti.



Lúc này Lưu Ly Ngọc Như Ý bộc phát lỗ đen thời không tách con rồng to khỏi người Giang Nam thành công, kéo con rồng vào lỗ đen. Giang Nam vươn tay chộp con rồng to, giật mạnh về.



Thời không sụp đổ, các phong cảnh trong lỗ đen lướt nhanh. Miệng lỗ xuất hiện cảnh tượng linh quang, con rồng to vùng vẫy sắp rơi vào trong.



Cơ thể con rồng to bị phân giải phong lỗ đen thời không, vì bên dưới cái lỗ có con rồng đang nằm sấp ngủ gật. Hai con rồng không thể gặp nhau, phải có một bị hủy diệt, đó là quy luật thời không.



Vô Cực Thiên Tôn muốn mượn cơ hội này phá hủy con rồng to hiện tại, giữ lại con rồng hoang trong linh quang sống mơ màng.



Vô Cực Thiên Tôn vận dụng đạo diệu nhân quả đã đến trình độ không thể tưởng tượng.




Lúc này tám tiên thiên pháp bảo, nguyên chung, nguyên tháp, nguyên đỉnh trong Tiên giới truyền đến chấn động, bùm bùm liên tục va chạm vào Giang Nam, Vô Cực Thiên Tôn, lỗ đen thời không. Giang Nam hộc máu té xuống, tay vẫn túm chặt con rồng to không thả. Vô Cực Thiên Tôn bị thương nặng bay vào hỗn độn.



Lỗ đen thời không sụp đổ, thân thể con rồng to bầm dập rơi xuống cạnh Giang Nam.



Giang Nam giãy dụa gượng dậy lại hộc máu té xuống. Vô Cực Thiên Tôn cố gắng đứng lên nhưng không nổi, Lưu Ly Ngọc Như Ý rơi gần đó.



Hai người thở hổn hển.



Vô Cực thư đồng kinh kêu:



- Đại Thiên Tôn!



Vô Cực thư đồng bay nhanh tới.



Vô Cực Thiên Tôn ho ra máu, kiệt sức giơ ngón tay chỉ Lưu Ly Ngọc Như Ý lại chỉ hướng Giang Nam.



Vô Cực thư đồng hiểu ý, túm lấy Lưu Ly Ngọc Như Ý lao hướng Giang Nam.




Đinh!



Một cái chuông to bay tới đụng xéo vào Vô Cực thư đồng, nó giật mình vội né tránh. Vô Cực thư đồng liếc qua thấy Vạn Chú Đạo Quân điều khiển Chú Đạo thiên đàn bay tới, tóc xão ngang vai làm phép muốn tru sát nó.



Vô Cực thư đồng cười phá lên:



- Vô dụng, ta là đại đạo của Đại Thiên Tôn biến ra, không hồn không phách, ngươi làm sao chú chết ta?



Vạn Chú Đạo Quân hoàn thành chú kiếm, nhát kiếm chém qua, Vô Cực thư đồng vẫn bình yên vô sự đứng đó. Vạn Chú Đạo Quân giật mình vội chạy tới bên cạnh Giang Nam, đứng che trước mặt hắn.



Vô Cực thư đồng và Vạn Chú Đạo Quân đứng giằng co, không ai dám hành động. Tu vi Vạn Chú Đạo Quân thâm sâu hơn Vô Cực thư đồng, lại có đàn chuông hợp nhất, thực lực tăng nhiều. Vô Cực thư đồng cầm tiên thiên linh bảo Lưu Ly Ngọc Như Ý, Vạn Chú Đạo Quân không chắc đánh lại được.



Vô Cực thư đồng nghĩ rằng dù có Lưu Ly Ngọc Như Ý nhưng Vạn Chú Thiên Chung của Vạn Chú Đạo Quân cũng rất lợi hại. Thế nên hai người đành giằng co.



Sau lưng hai người, Giang Nam và Vô Cực Thiên Tôn bị thương nặng chưa từng có, cố gắng điều dưỡng lại.



Vạn Chú Đạo Quân cẩn thận nhìn Lưu Ly Ngọc Như Ý trong tay Vô Cực thư đồng, nhỏ giọng nói:



- Giáo chủ, bị thương nghiêm trọng không?



- Nghiêm trọng, nhưng chưa chết được.



Vết thương Giang Nam dần lành lại, hắn gượng dậy, ho khan:



- Đại Thiên Tôn không uổng là điện chủ Đạo Quân điện, suýt lấy mạng ta. Nhưng Vô Cực thư đồng không phải đối thủ của Vạn Chú Đạo Quân.



Vô Cực Thiên Tôn ngồi dậy, hộc máu, cười nói:



- Đế Giang đạo hữu cũng không kém, trước đó đã kêu Vạn Chú canh giữ gần đó. Nếu không có Vạn Chú đến thì ngươi đã chết. Vạn Chú thì... Ha ha ha, nếu có ta chỉ điểm, thư đồng giết Vạn Chú không khó gì.



Giang Nam yên lặng, ngực như cái ống bể lọt gió.