Đế Tôn

Chương 2811: Kiếp từ đâu tới? (2)




Bởi vì chiếc chuông kia thật sự từ Đạo Quân điện bay ra!



- Kiếp rốt cục từ đâu mà tới?



Tinh thần Đế Lân rung lên, lẩm bẩm:



- Mặc kệ kiếp từ đâu mà tới, chỉ cần nguyên thần chứng được Nguyên Thủy, một chứng xuất vài chứng, không còn lo sợ tịch diệt kiếp! Thậm chí mấy đại Nguyên Thủy cùng liên thủ, còn không đối kháng được chung cực tịch diệt kiếp sao?



Mà vào lúc này, trong nội cung Thanh Liên tiên tôn, tiên tiên đang nhìn mặt kính trước mặt, chỉ thấy trong kính xuất hiện cảnh tượng vũ trụ Ma giới, chiếu ra chính là tình hình Mạt Nhật giáo.



Mạt Nhật giáo cực kỳ cường thịnh, ma giáo có vô số giáo chúng, gồm thâu thổ địa bốn phương cùng tinh thần. Nuôi dưỡng Tịch Diệt thú, mà Mạt Nhật giáo chủ Ma Ha đang bế quan khổ tu.



- Mẹ nó, Đế, Tôn, các ngươi âm ta!



Mạt Nhạt giáo chủ Ma Ha không hề có cảm giác bị Thanh Liên tiên tôn theo dõi, đột nhiên hổn hển, lao ra khỏi nơi bế quan, vung tay áo cuốn tới. Chỉ thấy từng viên tinh thần bạo vỡ, giáo chúng cùng Tịch Diệt thú tử thương vô số, tất cả đều hóa thành tịch diệt ma khí!



- Chết tiệt, Tịch Diệt tiên đạo căn bản là cái động không đáy. Bù đắp thế nào cũng không đủ, để cho ta làm sao lĩnh ngộ được tịch diệt tam thiên chứng được tiên đạo đạo quân?



Ma Ha gầm lên giận dữ, một thân tinh lực không chỗ phát tiết.



- Ha ha…



Trên mặt Thanh Liên tiên tôn hiện lên dáng tươi cười nghiền ngẫm, thấp giọng nói:



- Hiện giờ toàn bộ đại đạo thời đại tiên đạo, tiền sử đều đã có, nhân quả tiên đạo cũng có, chỉ còn thiếu Tịch Diệt tiên đạo, chỉ còn thiếu một đại đạo này là có thể viên mãn. Ta chứng đạo chung cực đại đạo, còn phải dừng trên người của hắn.



Cơ hồ cùng một thời gian, Tịch Diệt đạo nhân cũng đang chặt chẽ chú ý động tĩnh của Ma Ha, suy tính khi nào Ma Ha sẽ chứng được đạo quân.





- Tịch Diệt tiên đạo không phải là vực sâu không đáy, sớm muộn gì sẽ đầy, nhưng không biết Ma Ha khi nào tỉnh ngộ lại.



Đôi mắt Tịch Diệt đạo nhân trống rỗng, thấp giọng nói:



- Chỉ sợ tiên tôn cũng đang chờ đợi ngươi chứng được đạo quân, hoàn thiện đại đạo của hắn thôi? Ha ha, ngươi không chiếm được tịch diệt chân đế, nhưng ta cần giải thích của ngươi đến hoàn thiện Tịch Diệt tiên thiên của ta…



- Mấu chốt lấy bảo chứng đạo của Thanh Liên tiên tôn nằm trên người của hắn.




Trong Đại La Thiên, Giang Nam đang nhìn chăm chú vào Ma Ha, trong tay nắm chặt một đoàn linh quang, ném tới ném lui, lẩm bẩm:



- Trong nháy mắt Ma Ha chứng đạo, ta đem đoàn linh quang này bỏ xuống đè chết hắn, không biết có người sẽ khóc thiên dập đất, hận không thể liều mạng với ta không?



- Hiện tại đè chết hắn rất mất mặt, chỉ khi nào Ma Ha đạt tới tiếp cận đạo quân, làm cho người ta tràn đầy hi vọng sau đó giết chết mới đạt tới hiệu quả.



Giang Nam suy tư một lát, linh quang dần dần biến hóa, hóa thành quả tú cầu xa hoa, súc tích đạo lý vô cùng, thầm nghĩ:



- Nhưng kẻ tới tìm ta liều mạng khẳng định mạnh tới đáng sợ, còn có những người khác đi qua đục nước béo cò, chi bằng ta đem Nguyên Thủy Đại La Thiên cùng tiên thiên Lô Bồng tăng lên trình tự tiên thiên chí bảo, nếu không chưa chắc đánh qua được bọn hắn. Còn có tú cầu cũng cần chế luyện, tiên tôn cùng tịch diệt hơn phân nửa sẽ ngăn cản ta, ta chỉ cần cam đoan một lần đè chết hắn…



Hắn lẳng lặng tế luyện tú cầu, ngồi xuống liền mất cả vạn năm, trong lúc này Giang Tuyết Tình cùng Vân Liên tới vài lần, nhìn thấy tú cầu hai nữ đạo quân đều ngượng ngùng. Vân Liên nói nhỏ:



- Tỷ tỷ, lão gia tế luyện tú cầu, chẳng lẽ muốn tuyển vị hôn phu cho ngươi, từ Đại La Thiên bỏ tú cầu xuống, ai tiếp được chính là con rể Đại La Thiên?



Giang Tuyết Tình e thẹn nói:



- Vạn nhất bị mấy lão gia hỏa tiếp được thì sao?




- Ta phỏng chừng có thể tiếp được tú cầu không nhiều lắm đâu?



Vân Liên lộ vẻ khát khao, cười nói:



- Nếu không chờ khi lão gia luyện xong, ta ném trước, nhìn xem vận khí của ta? Nói không chừng có thể nện trúng một như ý lang quân!



- Có thể đè chết người hay không?



Giang Tuyết Tình lo lắng hỏi.



Vân Liên cười nói:



- Làm gì có đạo lý tú cầu đè chết người?



Không qua bao lâu, tú cầu luyện thành, Giang Nam gọi Giang Tuyết Tình, mời nàng giao ra Lô Bồng tự mình bế quan tu luyện, hai nữ đạo quân mừng thầm, trộm lấy tú cầu.




Vân Liên nhắm mắt, giơ tú cầu thì thầm, sau đó ném xuống Đại La Thiên.



Ngày thứ hai, Tiên giới truyền tới tin dữ, Khuê Dực đạo quân, đã mất.



Nghe nói lúc ấy Khuê Dực đạo quân đang bế quan, đột nhiên họa trời giáng, bị một đại hỏa cầu đè chết, sau đó hỏa cầu bay lên trời, biến mất không còn nhìn thấy.



Vị lão đạo quân này chính là tiền sử đạo quân chuyển kiếp, từ trước luôn mâu thuẫn với Nguyên Thủy thiên tôn, giết hơn mười vạn tiên nhân Huyền Châu, sau khi Nguyên Thủy thiên tôn thành tựu thiên quân, luôn trốn tránh không dám lộ diện.



Giờ phút này Khuê Dực đạo quân ở trong nhà tu luyện bị người đánh chết, có người hoài nghi là do vị trên Đại La Thiên gây nên, chỉ là không có chứng cớ.




- Ném tú cầu, kết quả đè chết người…



Vân Liên nữ đế thu hồi tú cầu, ngơ ngác đứng tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần, nguyên bản nàng chỉ ôm tâm tình vui đùa tính toán ném tú cầu, nói không chừng có thể tuyển được cho mình lang quân như ý, kết quả ném tú cầu xuống, không tuyển được lang quân như ý, ngược lại đè chết một tôn đạo quân.



Dù nàng cũng là tôn đạo quân, thậm chí còn thống trị một mảnh lãnh thổ rộng lớn trong Tiên giới, nhưng giờ phút này không khỏi có chút bối rối.



- Tú cầu này còn có thể tự mình xoay chuyển, lập tức đè chết người, còn bốc lửa, hơn nữa không phải ngọn lửa bình thường, hình như là bất diệt chi hỏa của bất diệt linh quang, đây là đạo lý gì…



Vân Liên lẩm bẩm nói, đột nhiên rùng mình:



- Tỷ tỷ, đây là tú cầu lão gia luyện chế cho ngươi, chính ngươi cầm chơi đi, ta còn có việc đi trước!



Nàng vội vàng đem tú cầu nhét vào trong lòng Giang Tuyết Tình, điều khiển một đạo tiên quang xa xa rời đi, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, thậm chí còn quên cả việc lúc mình tới là ngồi ngự liễn mà tới.



Chỉ thấy nàng chạy đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tiên thiên long phượng lôi kéo ngự liễn ngâm dài một tiếng, bay ra khỏi Đại La Thiên, kéo ngự liễn truy theo, vẽ ra một đạo thất thải quang mang trong tinh không.



Giang Tuyết Tình ôm tú cầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên rùng mình tỉnh ngộ, giậm chân nói:



- Tiểu nha đầu chạy thật nhanh, phỏng chừng muốn đem oan ức cho ta đi gánh! Thật sự khó làm, nếu phụ thần tỉnh lại biết tú cầu đè chết người, hơn nữa còn là một đạo quân, chỉ sợ mặt cũng đen…Ân, hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng, dứt khoát lấy đi tú cầu, xem như chuyện chưa từng phát sinh qua! Phụ thần hỏi thì ta nói thấy phụ thần luyện chế tú cầu cho ta, chọn vị hôn phu, vì thế liền lấy tú cầu mà thôi. Đánh chết cũng không thừa nhận tú cầu đè chết người…



Nàng thoáng nhìn bốn bề vắng lặng, ôm tú cầu rời đi, thầm nghĩ:



- Phụ thần luyện chế tú cầu cho ta, là để cho ta tuyển vị hôn phu, kết quả lại đè chết người, thật là điềm xấu. Vậy phải xử trí tú cầu như thế nào? Ân, giao cho mẫu thân, để mẫu thân bảo quản, nói với phụ thần là ta thẹn thùng, để cho nương bảo quản giúp ta một lát…