Thác Bạt Lan Vân mở to mắt, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ máu, bĩu môi nói:
- Ca, ta biết ngươi xem trọng tiềm lực của hắn, cho là hắn tương lai tất thành Đại Khí, nhưng 60%, lợi nhuận của Khanh Vương Các chúng ta liền đại giảm, thuộc hạ của tiểu muội còn có thật nhiều người há mồm chờ ăn cơm. 65%, không thể ít hơn nữa! truyện được lấy tại Truyện Full
Trong Đấu chiến pháp trường, Quân Mộng Ưu cùng Giang Nam hai người đột nhiên tách ra, một đạo máu tươi sái trường không, Quân Mộng Ưu dừng thân hình lại, tung người bay ra đấu chiến pháp trường, nghênh ngang rời đi.
- Vậy là ai chảy máu?
Có người không có thấy rõ tình hình hai người giao thủ cuối cùng, nghi ngờ nói.
- Giang đạo hữu, ta nhớ kỷ ngươi, ngươi đã trở thành đối thủ tiếp theo mà ta sẽ đánh bại!
Thanh âm của Quân Mộng Ưu truyền đến.
- Quân Mộng Ưu thua...
Mọi người sắc mặt phức tạp, Quân Mộng Ưu là Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo đệ tử, mặc dù trong hàng đệ tử chưởng giáo xếp hạng chót nhất, nhưng mà thiếu niên thiên tài, ngang hàng cảnh giới chiến tích của hắn kinh người, lại có nhiều pháp bảo, không nghĩ rằng vẫn còn thua ở trong tay Giang Nam.
Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu xuất thủ quá nhanh, người thấy rõ tình hình cuối cùng đúng là không nhiều lắm, những người này cũng là hạng người tu vi cực kỳ thâm hậu, Thần Phủ, Thiên Cung cảnh thế hệ trước cường giả.
Lúc ấy Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu dây dưa không dứt, mặc dù Giang Nam chiếm cứ thượng phong, nhưng không cách nào phá vỡ Tinh Quang Giáp phòng ngự, cuối cùng bọn họ chỉ thấy trong tay Giang Nam đột nhiên bắn ra ra một đạo hồ quang năm màu, hồ quang đảo qua, Quân Mộng Ưu liền máu sái trường không, xoay người liền đi.
Tinh Quang Giáp của hắn bị đạo hồ quang kia chém phá, phải nhận thua rút đi, nếu lưu lại mà nói, nhất định sẽ khó giữ được tánh mạng.
- Xem ra Giang Tử Xuyên từ Thất Bảo Lâm được đến một bảo vật không biết, không biết đạo hồ quang năm màu kia đến tột cùng là bảo bối gì?
Có người thấp giọng nói:
- Hắn xuất thủ quá nhanh, ta chỉ kịp thấy loáng thoáng là một thanh cự phủ...
Một kích cuối cùng của Giang Nam, sử dụng vũ khí trảm phá Tinh Quang giáp, đúng là Địa Từ Nguyên Phủ mà hắn vừa mới luyện chế thành, thanh Địa Từ Nguyên Phủ này mặc dù chỉ là Bảo Khí, nhưng mà dùng Ngũ Sắc kim luyện chế thành, một kích liền phá vỡ Tinh Quang giáp phòng ngự, để cho Quân Mộng Ưu biết khó mà lui.
- Địa Từ Nguyên Phủ uy lực kinh người, tuy không thể lớn nhỏ biến hóa tùy tâm, nhưng vô cùng sắc bén, nếu ta tám búa đều xuất hiện, chỉ sợ một kích liền có thể cắt toái Quân Mộng Ưu.
Giang Nam đứng ở phía trên cột đá, tâm tình dần dần khôi phục lại bình tĩnh, hắn cùng với Quân Mộng Ưu chiến một trận, trong nội tâm cũng không có sát cơ, mà là muốn đem ấn tượng vô địch của Quân Mộng Ưu trong lòng hắn đánh nát.
Hắn đối với tinh thần bất khuất, phấn đấu không thôi này của Quân Mộng Ưu cũng là cực kỳ thưởng thức.
Một trận chiến này chiến thắng, đạo tâm của hắn càng thêm thấu triệt, trong lòng đủ loại ý niệm vô cùng rõ ràng phản ứng đi ra, để cho hắn đối với nội tâm của mình càng thêm lý giải.
Tại Kiến Vũ Quốc, Giang Tuyết liền bắt đầu bồi dưỡng võ đạo tín niệm của hắn, để cho hắn biết rõ tu luyện chi đồ, đến hôm nay, Giang Nam rốt cục đã có thành tựu, đạo tâm viên mãn.
- Quân Mộng Ưu không thể khinh thường, bảo vật rất nhiều, mềm dai lực cường, ý thức chiến đấu cũng không kém, nếu không có luyện ra Địa Từ Nguyên Phủ, ta muốn thắng hắn liền chỉ có thể vận dụng Tam Túc Kim Ô.
Giang Nam đang muốn bay ra Đấu Chiến đạo trường, đột nhiên chỉ nghe một cổ khí tức thâm thúy vô biên truyền đến, một thanh âm cất cao giọng nói:
- Cận mỗ chứng kiến Giang sư đệ cùng Quân Mộng Ưu chiến một trận, cũng không khỏi thấy mà ngứa ngáy, Giang sư đệ, không bằng ta và ngươi luận bàn một chút?
- Cận mỗ? Chẳng lẽ là Thái Huyền Thánh tông Cận Đông Lưu?
Trong Đấu Chiến pháp tràng một mảnh xôn xao, mọi người nhao nhao đứng dậy, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cận Đông Lưu một thân áo trắng từ từ đi tới, rất nhiều đệ tử Thái Huyền Thánh tông nương theo tả hữu, hàng lâm đến trong Đấu Chiến pháp tràng.
Thủ tịch đệ tử của đệ nhất thiên hạ đại phái, khí tràng kinh người, tuy bối phận khá thấp, nhưng lại làm cho người ngưỡng mộ.
Trong mắt Giang Nam hiện lên một đạo tinh mang, hướng Cận Đông Lưu nhìn lại, chỉ thấy Cận Đông Lưu mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại đối với hắn toát ra một tia kiêng kỵ chi sắc, hiển nhiên là chứng kiến hắn cùng với Quân Mộng Ưu chiến một trận, đối với tiềm lực của hắn đã có nhận thức rõ ràng, không còn không đưa hắn để vào mắt, mà là bắt đầu coi hắn là đối thủ tiềm ẩn.
Tương lai có khả năng uy hiếp được địa vị của Cận Đông Lưu, như vậy Cận Đông Lưu liền tuyệt đối không có thể hạ thủ lưu tình, gạt bỏ đối thủ tiềm ẩn này ở trong trứng nước!
Giang Nam giờ phút này đạo tâm viên mãn, đem tâm tư của Cận Đông Lưu nắm chắc thấu triệt, để cho hắn có một loại cảm giác nắm trí châu trong tay.
Cái này là tâm tình cường đại mang tới chỗ tốt, bất quá tâm tình cường đại, cũng không có nghĩa là thực lực cường đại, hắn cùng với Cận Đông Lưu tầm đó còn có một đoạn chênh lệch không cách nào vượt qua, chỉ có thể dùng thời gian để đền bù.
Hiển nhiên Cận Đông Lưu không có ý định cho hắn lúc này lớn lên, hiện tại liền muốn đem hắn diệt trừ!
- Cận sư huynh chẳng lẽ đợi không được năm mươi năm sao?
Giang Nam mỉm cười, nói khẽ.
Cận Đông Lưu lông mày gảy nhẹ, nhẹ giọng cười nói:
- Sư đệ, ngươi đã hiểu lầm, vi huynh đối với ngươi cũng không ác ý, mà là muốn khảo thí so sánh tu vi của sư đệ thoáng một phát. Ta sẽ không khi dễ ngươi, ngươi xem.
Hắn nhẹ nhàng từ trên mu bàn tay giật xuống một cọng tóc gáy, cười nói:
- Ta nếu là tự tay đối phó ngươi, chẳng phải là để cho người chế nhạo phong độ của Cận mỗ? Sư đệ, ta lợi dụng sợi tóc gáy này hóa thành phân thân để đối phó ngươi, một cọng tóc gáy có thể chất chứa bao nhiêu pháp lực? Chỉ là ta chín trâu mất sợi lông mà thôi, cho nên sư đệ, ta đây cũng không phải là muốn mượn tu vi tới dọa ngươi.
Cận Đông Lưu thổi nhẹ một hơi, chỉ thấy căn tóc gáy này bay lên, hóa thành Cận Đông Lưu khác, áo trắng như tuyết, khí tức cực kỳ cường đại, thậm chí so với Quân Mộng Ưu còn cường đại hơn rất nhiều, mỉm cười nói:
- Sư đệ, ngươi sẽ không sợ một cọng lông của ta chứ?
Giang Nam sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm tức giận, Cận Đông Lưu là áp bức hắn, là ép buộc hắn, buộc hắn ra tay, sau đó chém giết hắn!
Coi như là chém giết hắn, người khác cũng không có bất kỳ lý do gì nói, dù sao hắn không có tự mình ra tay, mà là tiện tay nhổ xuống một cọng tóc gáy hóa thành phân thân mà thôi.
Nếu Giang Nam không ứng chiến, cái kia chính là ý nghĩa mình sợ hắn, hắn sẽ ở trong nội tâm Giang Nam lưu lại bóng ma Vô Địch, hư mất đạo tâm của hắn.
Đợi đến lúc tương lai chính thức chiến một trận, Giang Nam không tự chủ được liền sẽ đem mình làm kẻ yếu, trên tâm cảnh trước thua một bậc!