Đế Tôn

Chương 52: Hỗn Nguyên như ý (1)




Đan Chu Đồng Lô vang lên một tiếng rơi xuống, chân khí trong cơ thể Giang Nam tràn ra, hóa thành vô số lông vũ màu đen, cao thấp tung bay, kết thành một đôi cánh đen.

Hắn nhẹ nhàng chấn động cánh đen, bên trong đan phòng lập tức vang lên tiếng gió, đem tường đồng vách sắt bốn phía đánh ra bành bành rung động!

- Hiện tại Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp của ta cho dù phi hành một ngày, chỉ sợ tinh thần cũng sẽ không cảm giác được mệt mỏi!

Giang Nam mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ:

- Chỉ là không biết tốc độ phi hành của ta đến tột cùng là nhanh thế nào, không bằng đi ra bên ngoài thành thử một lần!

Giang Nam đi ra Đan phòng, đột nhiên sau lưng boong boong rung động, cánh chim hiện ra, hai cánh chấn động, lập tức phóng lên trời, lơ lửng cao hơn hai mươi trượng, giương cánh vung lên, bay ra tầm hơn mười trượng, mấy cánh tầm đó liền lao ra Dược Vương phủ, tốc độ cực nhanh, để cho người không thể tưởng tượng!

Hắn vỗ cánh mà bay, lập tức kinh động từng vị cao nhân trong Dược Vương thành, bọn người Tề vương, Mộc vương nhao nhao lòng có nhận thấy, ngẩng đầu hướng lên không nhìn lại, chỉ thấy một bóng người triển khai hai cánh, như là cuồng phong vòng quanh một mảnh mây đen hướng xa xa cuồn cuộn mà đi, trong nội tâm không khỏi kinh hãi.

- Người nào, tốc độ thật nhanh!

- Đây là Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp sao... Không đúng, Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp chính khí nghiêm nghị, kim chói, mà môn Vũ Hóa Công này này lại một đôi hắc dực, đen như mực, cùng Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp hoàn toàn khác nhau!

- Môn công pháp này so với Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp chỉ sợ là Vũ Hóa Công cùng một cấp bậc, mặc dù không bằng, chỉ sợ cũng không khác nhau lắm. Không nghĩ tới Vạn Thương Đại Hội lần này, vậy mà xuất hiện hai đại Vũ Hóa Công!

- Cao thủ xuất hiện lớp lớp, lần này Vạn Thương Đại Hội quả nhiên là cao thủ xuất hiện lớp lớp!

...

- Giang Nam Giang Tử Xuyên kia, rốt cục nhịn không được, một mình ra Dược Vương phủ!

Bọn người Mộc Thanh Tuyền thời khắc đều chú ý hướng đi của Giang Nam, nhìn thấy có người thi triển Vũ Hóa Công bay ra Dược Vương phủ, không khỏi đại hỉ:

- Họ Giang kia quả nhiên rất hung hăng càn quấy, biết rõ chúng ta muốn đối phó hắn, còn dám nghênh ngang đi ra ngoài như thế, không biết sống chết... Tốc độ của hắn như thế nào nhanh như vậy?

Bọn người Mộc Thanh Tuyền, Tề Chung Lương, Lộ Kính Cung nghẹn họng nhìn trân trối, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Nam trong mấy cái nháy mắt liền bay ra phạm vi Dược Vương thành.

Đất đai Dược Vương thành cực kỳ rộng lớn, tung hoành hơn hai mươi dặm, thời gian ngắn ngủi như vậy liền bay ra bên ngoài khỏi thành, tốc độ bực này quả thực so với mũi tên còn nhanh!

Thiên Bảo thái giám nhìn xa xa, sắc mặt không khỏi kịch biến:

- Mấy vị công tử, tốc độ người này quá nhanh, khoảng cách xa như vậy, ngay cả Nhạn Minh Cung cũng bắn không trúng hắn! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

- Truy!

Mọi người nhao nhao khởi hành, hướng bên ngoài thành chạy đi, những người bọn hắn này tu vi thấp nhất cũng là Nội Cương cường giả, bước chân buông ra, tốc độ so với liệt mã bôn đằng còn muốn mau hơn rất nhiều, nhất là Thiên Bảo thái giám, càng là Ngoại Cương đỉnh phong cường giả, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, một cước rơi xuống, phiến đá trên mặt đường đều BA~ BA~ nổ tung, sau lưng lưu lại một đạo bụi mù cuồn cuộn, tuyệt trần mà đi!

Về phần bọn người Lộ Chung Tường, bất quá là tu vi Luyện khí, tức thì bị bỏ lại xa xa.

- Bát Bộ Đằng Long Kình!

Thiên Bảo thái giám phi tốc ra khỏi thành, đột nhiên bay lên trời, một cước đạp trên không trung, giẫm lên không trung phát ra bành một tiếng vang thật lớn, đem thân thể của hắn cao cao bắn lên, phóng ra cao hơn mười trượng, lập tức chân thứ hai bước ra, thân hình lần nữa tăng lên cao hơn mười trượng!

Chỉ thấy lão thái giám này liền vượt qua tám bước, vậy mà bằng vào tu vi cao thâm tuyệt luân xông lên không trung, trở tay gỡ xuống một đại cung dài hơn tám thước trên lưng, giương cung gài tên, về phía trước nhìn lại, nhưng thấy Giang Nam sớm đã bay ra rất xa, biến thành một chấm đen nhỏ, chui vào ở chỗ sâu trong Lạc Hà sơn!

- Nhanh như vậy?

Thiên Bảo thái giám không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong nội tâm hoảng sợ vạn phần, Bát Bộ Đằng Long Kình chính là một loại thân pháp cực kỳ cao thâm, tốc độ cực nhanh, không nghĩ tới so với tốc độ của Giang Nam vẫn là kém rất nhiều, căn bản không cách nào đuổi theo Giang Nam, ngược lại cùng Giang Nam cách càng kéo càng xa, mặc dù có được lợi khí như Nhạn Minh Cung, cũng không cách nào bắn chết hắn trên không trung.

Thiên Bảo thái giám từ từ rơi xuống, bọn người Mộc Thanh Tuyền theo sát tới, cũng không khỏi biến sắc, Lộ Kính Cung thất thanh nói:

- Thằng này vậy mà nhanh đến nỗi ngay cả Thiên Bảo tiền bối cũng đuổi không kịp hắn?

Sắc mặt Thiên Bảo thái giám âm trầm, đột nhiên cười khanh khách nói:

- Mấy vị công tử không cần lo lắng, tu vi người này bất quá là Luyện Khí cảnh, cho dù tinh thần ý niệm của hắn cường đến trình độ có thể giương cánh phi hành, cũng không có khả năng mạnh đến nỗi không hợp thói thường. Dùng ý kiến của ta, chân khí cùng tinh thần ý niệm của hắn rất nhanh liền không cách nào chống đỡ tiếp, phi không được bao xa, chúng ta tiếp tục đuổi, đợi hắn rơi xuống, liền tru sát hắn!

Con mắt bọn người Mộc Thanh Tuyền, Tề Chung Lương sáng ngời, gật đầu đồng ý, lúc này bốn người hướng phương hướng Giang Nam rời đi chạy như điên.

Hô…

Bên tai Giang Nam truyền đến tiếng gió gào thét, kình phong đập vào mặt, rét lạnh tận xương, bất quá một đạo chân khí của hắn kích phát Đâu Suất Thần Hỏa, liền có một cổ sóng nhiệt tuôn ra khắp toàn thân, rất nhanh liền đem hàn khí khu trừ ra bên ngoài cơ thể.

Phía dưới, từng tòa hùng sơn trùng điệp theo dưới chân hắn xẹt qua, hùng sơn vạn dặm, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, để cho người vui vẻ thoải mái. Ở bên trong Lạc Hà sơn, có vân vụ bốc lên, lại có yêu khí tràn ngập, ào ạt hướng lên không hiện ra, bị ánh mặt trời chiếu rọi, sáng chói nhiều vẻ, đẹp không sao tả xiết.

Xa xa lại có tiếng hô yêu thú ẩn ẩn truyền đến, thanh âm cao thấp, có cao vút, có trầm muộn, lúc trước Giang Nam hạn chế trên mặt đất, ở đâu phát hiện qua cảnh trí đẹp như vậy, hôm nay bay lên không trung, không khỏi cảm thấy sông ngòi bao la hùng vĩ, làm cho người tinh thần sảng khoái.

- Hiện tại, ta đại khái bay ra phạm vi tám trăm dặm đất bằng rồi?

Hắn đột nhiên cảm giác chân khí có chút không được, hai cánh vừa thu lại, bay bổng đáp xuống đỉnh một ngọn núi, thầm nghĩ:

- Vận chuyển Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp cực kỳ tiêu hao chân khí, tinh thần ý niệm của ta đủ để chèo chống không ngừng phi hành, nhưng tu vi lại còn có chút theo không kịp.

Bất quá, trong thời gian ngắn như vậy liền phi hành tám trăm dặm, xâm nhập Lạc Hà sơn, vẫn để cho hắn mừng rỡ.

Ánh mặt trời đậm đặc chiếu trên đỉnh núi, trong nội tâm Giang Nam khẽ nhúc nhích, vận chuyển Ma Ngục Huyền Thai Kinh, cùng lúc đó, tinh thần ý niệm của hắn vô hình mở ra, bao phủ non nửa cái đỉnh núi, lập tức ánh mặt trời bên trong phạm vi hơn hai mươi trượng chất chứa nguyên lực cuồn cuộn mà đến, chen chúc hướng trong cơ thể hắn chui vào!