Đế Vương Bóng Tối - Huyết Ngục Chi Vương

Chương 87: Chuyện.. chuyện gì đang xảy ra vậy?




"Cục...Cục trưởng!"

Cổ của Chung Bân không khỏi co rúm lại, vẻ mặt dường như thay đổi, từ tức giận chuyển sang nịnh nọt:

"Tại sao ông lại ở đây?" "Ngồi đi! Cục trưởng, xin mời ngồi."

Chung Bân ngay lập tức di chuyển một chiếc ghế, muốn đưa nó đến trước mặt Cục trưởng Ngưu Vân Khuê.

Nhưng anh ta vừa mới đến gần!

Bốp!

Một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt anh ta.

Ngay lập tức, Chung Bân bị tát ngã xuống đất, chiếc ghế rơi xuống.

Ngây ra rồi.

Lúc này, không chỉ Chung Bân ngây ra, mà ba người Hoàng Quốc Thăng đang gọi video cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên khiến họ ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Chuyện.. chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hoàng Quốc Thăng biết rằng bình thường, Chung Bân rất giỏi trong việc xử lý mối quan hệ giữa các cá nhân, đặc biệt gây ấn tượng rất tốt với cấp trên Ngưu Vân Khuê, thậm chí còn gọi anh xưng em.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Ngưu Vân Khuê lại tức giận như vậy, đạp cửa, bạt tai, đây...

"Cục trưởng, sao anh lại đánh tôi? Tôi... tôi đã làm gì sai sao?” Chung Bân một tay ôm gò má bỏng rát của mình.

Nhưng không biết vì sao, anh ta lại có một dự cảm không lành. Nghe thấy câu này!

Ngưu Vân Khuê chỉ thở hồng hộc, sắc mặt âm trầm gần như chảy nước, lộ ra vẻ tức giận và căm hận.

"Đã làm gì sai?" "Hừ! Chung Bân, cậu còn dám hỏi tôi cậu đã làm sai cái gì à!" Đôi mắt của Ngưu Vân Khuê gần như bùng cháy.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cấp dưới có năng lực nhất của mình lại giăng ra một cái bãy lớn như vậy.

Lần này, suýt hại chết bản thân ông ta:

"Chung Bân, tôi hỏi cậu, có phải cậu đã bắt giữ anh Lâm không?" Anh Lâm?

Nghe vậy, tim Chung Bân đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt:

"Cục trưởng, anh Lâm mà anh nói có phải là Lâm Phàm không?"

"Tên nhóc đó đánh bọn họ ở nơi công cộng, tôi làm việc theo pháp luật thôi!"

Không chỉ Chung Bân!

Ba người Hoàng Quốc Thăng trong video sau khi nghe Ngưu Vân Khuê nói “anh Lâm” cũng bị sốc, và một cảm giác bất an mơ hồ bắt đầu dâng lên trong lòng họ.

Nhưng đúng lúc Chung Bân tiếp tục muốn giải thích.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng:

"Làm việc theo pháp luật?"

"Vậy sao?"

Cộp cộp cộp!

Khi giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ông trung niên mặc vest chậm rãi bước vào.

Khi nhìn thấy người này, vẻ mặt của đám người Chung Bân và Hoàng Quốc Thăng đã thay đổi đáng kể.

"Hội... Hội trưởng!"

Người đàn ông trung niên trước mặt chính là Trương Quốc Hào, Hội trưởng số 1 của Giang Thành.

Chung Bân và Hoàng Quốc Thăng hoàn toàn ngây ra. Họ chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng một tên ở rể nhỏ bé như Lâm Phàm lại có thể kinh động đến một nhân vật lớn như Hội trưởng Trương Quốc Hào.

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu!

"Hay cho câu làm việc theo pháp luật! Phẩm chất của cảnh sát Giang Thành đúng là khiến chúng ta phải mở rộng tâm mắt!"

Tiếp đó, lại một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.

Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của đám người Chung Bân và Hoàng Quốc Thăng, từng bóng người lần lượt bước vào!

"Đó là... người giàu nhất Giang Nam - ông Mã Vĩnh!" "Đây là Thiếu tướng Đổng Quân của Quân khu Giang Nam!"

Lúc này, đám người Chung Bân, Hoàng Quốc Thăng chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, gần như lên đến tận cổ họng.

Những nhân vật lớn này bọn họ thường chỉ có thể nhìn thấy trên tỉ vi, nhưng không thể tin được, lúc này lại thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vẫn chưa hết!

Khi người đàn ông trung niên cuối cùng với khuôn mặt uy nghiêm bước vào.

Đám người Chung Bân, Hoàng Quốc Sinh đều kêu lên kinh ngạc: "Hội trưởng số 1 Giang Nam—Lưu Chấn!"

Uỳnh!

Nhìn thấy Lưu Chấn xuất hiện trước mặt, đám người Chung Bân và Hoàng Quốc Thăng đều rùng mình, có một cảm giác da đầu tê dại.