Đế Vương - Lê Văn Cương

Chương 2: Cất tiếng 2




Hắn Vũ Tuấn Kiệt cũng không phải là người của thế giới này. 19 năm trước hắn sinh sống tại một đất nước nhỏ bé mà vui vẻ biết bao. Nhưng bởi vì một sự cố đặc biệt, khiến hắn rời xa thế giới của mình. Xuyên linh hồn tới nơi này, bắt đầu từ thai nhi. Sau đó hắn được sinh ra tại thế giới này, tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình rời đi. Khiến hắn vô cùng mệt mỏi và đau khổ.

19 năm qua với suy nghĩ của một người trưởng thành. Hắn hiểu rằng cuộc chiến trong hoàng tộc là cuộc chiến tàn khốc nhất. Việc không có mẫu thân bảo hộ, với một đứa trẻ trong hoàng tộc mà nói. Chính là khiến bản thân hắn phải sống trong một bầy sói, mà sức phòng ngự của hắn gần như bằng không.

Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt cho rằng cách phòng ngự tốt nhất, chính là giả ngu, giả dại. Nhưng một hoàng tử mà ngu ngốc thì địa vị của hắn thậm chí dê lợn cũng không bằng. Thậm chí hoàng tộc vì giữ danh vọng của mình, có thể để hắn chết một cách bất đắc kỳ tử không phải nói đùa.

Vậy là hắn nghĩ ra một kế sách chính là giả câm. 19 năm qua cho dù 2 năm trước được phong phủ, hắn vẫn không nói một lời. Ẩn mình sống tại thế giới này.

Đối với ước mơ của những kẻ xuyên không là hệ thống. Hắn cũng hi vọng lắm, nhưng hắn không tìm thấy hệ thống ở đâu. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào sức mình, cố gắng sống sót mà thôi.

Hiện nay nhìn về phía vị phụ hoàng tiện nghi kia, vẫn đang dùng một ánh mắt hờ hững nhìn về phía mình không nói một lời. Một đôi cẩu nam nữ thì quỳ dưới chân, nhìn thì như vẻ cầu khẩn. Nhưng Vũ Tuấn Kiệt hiểu rằng bọn chúng đang cười lạnh nhìn về phía hắn mà thôi.

Trong lúc hắn đang có vô số suy nghĩ trong đầu. Lúc này một âm thanh vang lên trong đầu hắn, khiến hắn bất chợt vậy mà nở một nụ cười trên miệng.

Điệu bộ của hắn lập tức khiến cho hoàng đế cũng như các quan viên đều chú ý. Suy nghĩ một lúc Vũ Thành Minh lúc này lên tiếng nói rằng:

- Đào Cẩm Tiên đều có tiếng công ngôn dung hạnh rất tốt. Trẫm vốn là muốn để cô ta trở thành vương phi của ngươi. Đáng tiếc hai chữ duyên phận đã khiến cho Đào Cẩm Tiên và nhị ca của ngươi là Vũ Văn Thành gắn kết với nhau.

- Hiện nay Trẫm mặc dù chưa ban hôn, nhưng tin tức này lại lọt ra ngoài. Khiến cho danh vọng của các ngươi bị ảnh hưởng. Chính vì vậy Trẫm lần này để cho các ngươi gặp mặt lẫn nhau. Hi vọng Tuấn Kiệt ngươi có thể mở lòng, tại trước đại điện này chúc phúc cho nhị ca và nhị tẩu của ngươi sau này.

Vũ Thành Minh vừa nói vậy, cả đại điện lúc này đều trở nên ồn ào. Quan viên không ngừng xì xào bàn tán với nhau. Bởi vì họ biết hoàng đế đã chọn lựa con trai thứ hai, thì có nghĩa rằng vị tam hoàng tử kia đã bị ông ta vứt bỏ.

Việc bây giờ mà họ nghĩ sẽ xảy ra tiếp theo, chính là tam hoàng tử phải nở một nụ cười thân thiện. Không cần biết dùng cách gì, hắn phải chúc phúc cho vị nhị hoàng tử và vị vương phi đã phản bội hắn kia.



Mà thân là nhân vật chính, lúc này Đào Cẩm Tiên trong lòng không ngừng nhả rãnh. Khinh thường kẻ câm trước mặt này. Thậm chí ví trí của hắn trong mắt Đào Cẩm Tiên không bằng một phần vạn so với Vũ Văn Thành. Có điều cô ta vẫn phải tỏ ra một bộ mặt xấu hổ ở phía ngoài, rồi chắp tay với Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:

- Tam điện hạ tiểu nữ biết rằng ngài cũng ái mộ ta. Có điều ta đời này kiếp này chỉ hi vọng ở bên Văn Thành. Cho nên ta xin lỗi đã khướt từ đi tấm chân thành của ngài. Hi vọng ngài sau này sẽ tìm được một vị vương phi tốt.

Đào Cẩm Tiên vừa nói vậy, Vũ Văn Thành ở một bên tuy rằng vẫn quỳ. Nhưng dùng một ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía vị tam đệ này của mình rồi cất tiếng nói rằng:

- Tam đệ là hoàng huynh có lỗi với ngươi. Nhưng hai chữ duyên phận này là do ông trời sắp đặt. Ta cũng không thể nào cắt đứt dây tơ tình của mình được. Vậy nên ta hi vọng tam đệ có thể thứ lỗi cho ta lần này.

- À đúng rồi, ta nghe nói đại tướng quân còn có một người con gái khác là muội muội của Cẩm Tiên, đó chính là Đào Hạnh Nga. Ta và đại tướng quân đã thương lượng, tam đệ nếu như ngươi và Cẩm Tiên đã không có duyên có phận. Vậy thì hãy cùng Hạnh Nga kết làm một đôi, xem như giải thoát mâu thuẫn của chúng ta lúc này.

Vũ Văn Thành vừa nói vậy, Lúc này đại tướng quân Đào Thế Hiển cũng đứng ra chắp tay nói rằng:

- Tam điện hạ lần này tiểu nữ bởi vì một chữ duyên phận, mà phá bỏ đi hạnh phúc với ngài. Ta cũng vô cùng ân hận, có điều ngươi xưa có câu tát cạn sông hồ, không cắt đứt tình duyên của đôi nam nữ.

- Vì vậy ta xin thay mặt cho tiểu nữ, tạ lỗi với ngài. Đồng thời cũng như lời nhị hoàng tử vừa nói, ta còn một tiểu nữ nữa. Nếu như tam điện hạ có thể mở lòng, thì ta có thể để cho Hạnh Nga cùng ngài kết thân. Giải thoát ân oán ngày hôm nay giữa mấy người trẻ tuổi các vị.

Đào Thế Hiển vừa nói vậy, cả trong đại điện lúc này lại bắt đầu rơi vào im ắng. Thậm chí Vũ Thành Minh lại dùng một ánh mắt rất lạnh, nhìn về phía tên này không nói một lời.

Nhưng thân là người trung tâm vòng xoáy, Vũ Tuấn Kiệt lại nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn nhìn về phía hai tên cẩu nam nữ, cùng với vị lão tướng của Thiên Lang quốc uy vọng to lớn này mà rơi vào trầm tư.

Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, càng khiến cho bầu không khí của đại điện trở nên căng thẳng. Không biết qua bao lâu, lúc này đại hoàng tử Vũ Anh Khải nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:

- Tuấn Kiệt lần này nhị ca có lỗi với ngươi. Nhưng đại tướng quân và nhị ca của ngươi cũng đã mở miệng xin lỗi. Ngươi xem cho dù hận họ thì cũng nên nói cho họ một chữ chứ. Nếu không cũng nên biểu hiện một chút thái độ của ngươi cho mọi người biết.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì lúc này hắn hờ hững nhìn về phía những người ở đây, sau đó dừng lại trên người Đào Thế Hiển. Rồi trong sự hoảng hốt của những người ở đây, hắn lần đầu tiên lên tiếng trong suốt 19 năm qua sinh sống tại nơi này.



- Đào tướng quân ta nghe nói ngươi trong nhà còn có một thứ nữ, tên là Đào Cẩm Nhung. Năm nay cô ấy cũng đã 15 tuổi rồi đúng hay không.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, những người trong đại điện sau phút giây sửng sốt. Họ đều dùng một ánh mắt quái dị, nhìn về phía hắn. Có âm trầm, có hoảng sợ, nhưng phần lớn đều là bất ngờ.

Mà ngồi trên ngai vàng, Vũ Thành Minh lúc này dùng một ánh mắt sắc lạnh rơi vào trầm tư, quan sát đứa con thứ ba của mình không nói một lời. Mà thân là kẻ được hỏi Đào Thế Hiển với kinh nghiệm chiến trường nhiều năm. Cho nên hắn mặc dù hơi bất ngờ, vẫn nhanh chóng mỉm cười, sau đó chắp tay nói rằng:

- Thật không nghĩ đến đám tiện dân vậy mà dám to gan bình luận rằng tam hoàng tử là người không biết nói chuyện. Đây chẳng khác nào vũ nhục tam hoàng tử. Ta sau khi trở về sẽ cử quân lính đi trấn áp, tuyệt đối phải tiêu diệt hết những tên nào dám nói xấu tam điện hạ.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười chắp tay nói rằng:

- Nếu vậy thì làm phiền đại tướng quân rồi. Có điều ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Con gái thứ ba của ngài, Đào Cẩm Nhung có phải vẫn chưa có hôn phối đúng hay không.

Đào Thế Hiển nghe vậy thì lúc này một ý nghĩ to gan xuất hiện trong đầu hắn. Rồi ông ta dùng một ánh mắt thâm trầm, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng:

- Cẩm Nhung nó đúng là con gái của ta, năm nay đã 15 tuổi. Nó cũng xem như đã đến tuổi xuất giá. Có điều thân phận của nó lại là thứ nữ, không thích hợp trở thành vương phi của tam điện hạ.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười nhạt, sau đó không nhìn về phía ông ta. Mà hắn nhìn về phía hoàng đế Vũ Thành Minh lên tiếng nói rằng:

- Bẩm phụ hoàng nhi thần từng gặp mặt qua Đào Cẩm Nhung. Cảm thấy đời mình có lẽ chỉ thích một mình cô ta. Cho nên hi vọng phụ hoàng ân chuẩn lập Đào Cẩm Nhung trở thành vương phi của nhi thần.

Nghe con trai nói vậy, Vũ Thành Minh lúc này cười nhạt sau đó nói rằng:

- Tuấn Kiệt nếu người đã nói vậy thì ta cũng đồng ý. Ngày hôm nay ta lấy thân phận hoàng đế của nước Thiên Lang. Ban hôn tam hoàng tử với tam tiểu thư Bùi Cẩm Nhung.