Đế Vương - Lê Văn Cương

Chương 45




- Bạch huynh ngươi nếu không tham gia thì hãy dắt đám hộ vệ của ngươi rời đi. Ta lúc này muốn nói chuyện chung thân đại sự với tân nương Cẩm Tú của mình rồi.

Bạch Thần Anh nghe vậy thì mỉm cười chắp tay với Trần Thiên Quân rồi nói rằng:

- Nếu như Trần huynh đã nói vậy thì ta tất nhiên là cũng lùi lại một bước. Có điều những người này cũng không phải là hộ vệ của ta. Vậy nên việc tranh đoạt tú cầu lần này, Trần huynh ngươi phải lấy ra bản lĩnh của mình rồi.

Lời nói của Bạch Thần Anh vô cùng rõ ràng và cũng khiến cho toàn trường trở nên trầm tĩnh đến đáng sợ. Đan Các một thế lực bá chủ tại trung vực, lại có người muốn cùng họ cướp tú cầu, đây chẳng khác nào đánh mặt Đan Các.

Có điều đều là những kẻ sống già đời, lăn lộn trên lưỡi đao liếʍ máu, ai lại dám xúc động vào lúc này cơ chứ. Cho dù là Trần Thiên Quân lúc này trong lòng đã muôn ngàn tức giận. Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn cực kỳ ôn hòa, nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt chắp tay nói rằng:
- Tại hạ Trần Thiên Quân thánh tử của Đan Các, không biết các vị huynh đệ là người ở đâu.

Trần Thiên Quân vừa nói vậy, lúc này Vũ Tuấn Kiệt chắp tay nói rằng:

- Gặp quá Trần thánh tử, chúng ta bất quá là một thế lực nhỏ tại Việt Châu mà thôi. Có điều đại ca của ta năm nay cũng gần 30, mà vẫn chưa tìm được ý chung nhân. Đối với việc này phụ thân của ta vô cùng lo lắng, các trưởng lão trong gia tộc cũng liên tục tạo ra sức ép. Lần này đại ca của ta vậy mà vừa nhìn thấy Cẩm Tú cô nương đã sinh tình. Vậy nên ta hi vọng Trần huynh có thể bán cho chúng ta một bộ mặt lùi khỏi việc này.

Âm thanh của Vũ Tuấn Kiệt vừa vang lên, hiện trường lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa. Vô số người bắt đầu xì xào bàn tán.

- Ngươi nghe thấy gì không, người thanh niên kia vậy mà dám yêu cầu thánh tử của Đan Các bán cho hắn một bộ mặt. Đây chẳng khác nào là uy hϊếp Đan Các hay sao.
- Các ngươi có biết bọn họ là ai hay không, ta tin chúng dám uy hϊếp Đan Các. Đây rõ ràng là một thế lực cũng rất mạnh, nhưng tại sao ta lại không biết bọn chúng.

Âm thanh của đám người không ngừng vang lên, nhưng cũng không ai biết thân phận thật sự của đám người Vũ Tuấn Kiệt. Dù sao thế lực cường giả của Vũ tộc đều không có mặt tại đây, mà đám người Vũ Tuấn Kiệt lại là thế hệ trẻ tuổi. Chưa từng rời khỏi Thiên Lan Quốc, thì lấy ai mà biết bọn chúng cơ chứ.

Đứng trên đài cao, đại trưởng lão của Thiên Lan tông nhìn về phía tông chủ Bùi Cẩm Thạch sau đó nói rằng:

- Tông chủ người biết đám người kia là ai không.

Nghe đại trưởng lão nói vậy, Bùi Cẩm Thạch lúc này lắc đầu sau đó nói rằng:

- Ta không biết chúng là ai, hơn nữa từ khí tức chúng phát ra, cảnh giới cũng khá yếu. Thậm chí Võ Vương cũng không có, ta thật không hiểu chúng lấy đâu ra can đảm cùng với Đan Các đối đầu.
Bùi Cẩm Thạch vừa nói vậy, lúc này nhị trưởng lão của Thiên Lan tông lại hừ lạnh sau đó nói rằng:

- Tông chủ người tốt nhất không nên nghĩ như vậy. Bởi vì người hãy nhìn về phía thái độ của Bạch Thần Anh thì sẽ cảm thấy có sự khác biệt.

- Bạch Long thương hội thế lực to lớn, có thể không bằng Đan Các nhưng cũng không yếu hơn là bao. Mà để cho tam thiếu gia của Bạch Long thương hội dùng quan hệ ngang hàng để nói chuyện. Vậy thì thân phận của đám người kia e rằng cũng không đơn giản.

- Chúng ta lúc này tốt nhất nên xem kỳ biến thì tốt hơn. Dù sao bất kể là người của Đàn Các thắng, hay người của thế lực bí ẩn kia thắng, thì chúng ta cũng không đắc tội với ai.

Bùi Cẩm Thạch nghe vậy thì gật đầu, sau đó cùng với các trưởng lão của Thiên Lan tông khoanh tay đứng một bên xem kịch.

Mà lúc này Trần Thiên Quân khi nghe đến những lời nói của Vũ Tuấn Kiệt, hắn lúc này sắc mặt âm trầm sau đó lên tiếng nói rằng:

- Các hạ nói vậy khiến ta thực sự khó xử, vậy không bằng chúng ta đấu một trận để xem ai mới có thể cướp được tú cầu đây.

Trần Thiên Quân vừa nói vậy, thì lúc này một đám hộ vệ của hắn lập tức đứng ra tỏa ra khí tức kinh khủng. Bọn chúng vậy mà tất cả đều thuần sắc Võ Vương. Thậm chí dẫn đầu đội hình này còn là hai vị Võ Hoàng.

Nhưng đối mặt với áp lực khủng khϊếp từ phía Trần Thiên Quân, Vũ Tuấn Kiệt lúc này lại thở dài một hơi sau đó nói rằng:

- Trần Thánh tử làm việc thật sự quá lỗ mãng rồi. Ngày hôm nay rõ ràng là thánh nữ Bùi Cẩm Tú muốn tung tú cầu, chúng ta làm sao có thể sử dụng vũ lực để chèn ép đây.

- Ngoài ra nếu như muốn sử dụng vũ lực, vậy thì các ngươi chỉ dựa vào một chút đám nhãi nhép này, chưa có tư cách cùng chúng ta nói chuyện. Ngươi tốt nhất hãy trở về gọi lão tổ của các ngươi tới đây.

Âm thanh của Vũ Tuấn Kiệt có thể không lớn, nhưng những người ở đây đều có cảnh giới rất cao, nên bọn họ nghe rõ từng chữ.

Đối với việc Vũ Tuấn Kiệt lại một lần nữa thách thức quyền lực của Đan Các và đánh mặt tên Trần Thiên Quân kia. Thì họ lúc này lại không cảm thấy bất ngờ, thay vào đó họ cảm thấy hết sức bình thường.

Dù sao những thế lực dám cùng đan các tranh đoạt, không phải thế lực ngang bằng thì chính là vượt trội. Vậy nên một thánh tử cho dù mang thiên phú to lớn, nhưng đối mặt với cường giả từ thế hệ trước. Thì hắn ví như sâu kiến cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trần Thiên Quân nghe vậy thì lúc này sắc mặt của hắn đã trở nên âm trầm như nước. Ánh mắt toát ra sát khí không thể nào có thể che giấu được, hắn dùng một giọng nói khàn khàn lên tiếng:

- Ta chẳng cần biết các ngươi là ai, ngày hôm nay Bùi Cẩm Tú đã định trở thành phu nhân của ta. Ta muốn nhìn một chút các ngươi thật sự mạnh như thế nào.

Người đâu xông lên gϊếŧ hết bọn chúng cho ta.

Trần Thiên Quân vừa nói vậy, các võ giả đi theo hắn lần này lập tức thôi động khí thế của mình rồi tiến lên, có điều bọn chúng chưa dịch chuyển thân thể lúc này một giọng nói lại vang lên.

- Thánh tử xin hãy bình tĩnh.

Âm thanh này vừa kết thúc, một người trung niên đạp không mà đến. Ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng, đám hộ vệ của Trần Thiên Quân lập tức bị lùi lại phía sau, tên nào yếu lập tức thổ huyết trọng thương.

Nhìn thấy người này đến, Trần Thiên Quân lúc này sắc mặt có chút khó coi. Sau đó hắn vẫn phải chắp tay lên tiếng nói rằng:

- Đoàn trưởng lão không biết ngài ngăn cản ta là có ý gì.

Nghe Trần Thiên Quân nói vậy, lúc này Đoàn Thiên Phú người hộ đạo của hắn nhìn về phía tên này, sau đó thở dài rồi không để ý đến hắn. Mà chắp tay hướng về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:

- Lần này thánh tử của chúng ta có chút mạo phạm, mong Vũ tộc bỏ qua.

Âm thanh của Đoàn Thiên Phú vừa nói vậy, lúc này đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng không lên tiếng. Bởi vì bọn họ biết có lẽ Đoàn Thiên Phú là đang nói chuyện với lão tổ của họ. Có điều qua một lúc không có âm thanh đáp lời. Vậy là Vũ Tuấn Kiệt lúc này đánh mắt ra hiệu cho Vũ Anh Khải, bản thân thì lùi sang một bên.

Và tất nhiên dù sao đây cũng là việc hôn sự của mình, do lão tổ định đoạt. Vũ Anh Khải tất nhiên phải đứng ra sau đó chắp tay nói rằng:

- Vũ tộc chúng ta không phải là những người ỷ mạnh hϊếp yếu. Nhưng chúng ta cũng không phải là dê bò đợi làm thịt. Việc thánh tử của Đan Các muốn gϊếŧ chúng ta, không biết vị trưởng lão này có lời giải thích gì hay không.

Đoàn Thiên Phú nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Anh Khải một chút, sau đó dùng một ánh mắt kiêng kỵ nhìn về phía sau lưng bọn chúng. Trong một góc tối, nơi mà đang có hai lão già nở một nụ cười thâm tường nhìn về phía hắn, khiến cho tên này cũng phải run rẩy một chút.

Trải qua một chút đắn đo suy nghĩ, hắn lúc này vậy mà không nói nhiều đưa tay về phía sau nhẹ nhàng bóp một cái. Đám võ hoàng và cường giả bảo hộ Trần Thiên Quân lập tức biến thành xương máu.

Đợi khi làm xong việc này hắn lúc này nhìn về phía đám người Vũ Anh Khải sau đó lại một lần nữa chắp tay nói rằng:

- Thánh tử của chúng ta đang bị thương, cho nên suy nghĩ có chút đường đột, mong Vũ tộc bỏ qua.