Ba ngày sau hôn lễ Vũ Anh Khải và Bùi Cẩm Tú. Lúc này quan hệ của họ đã rất tốt, nắm tay nhau ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ. Khiến cho Vũ Tuấn Kiệt ngồi một bên gắn hạt dưa cũng cảm thấy không thú vị.
Có điều qua một lúc ánh mắt của hắn lại trở nên hứng thú hơn, khi thấy Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan cũng đi đến đây. Tại trong một định viện nhỏ hẹp, Mạc Nhược Lan nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó mỉm cười nói rằng:
- Lần này mọi người đã mất công đến đây, vậy thì chúng ta cũng nên đến hoàng đô của Đại hạ Hoàng Triều, để nói rõ việc của ta và Vũ Thiên, không biết mấy vị nghĩ thế nào.
Nghe Mạc Nhược Lan nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Đại ca của ta cùng với Bùi Cẩm Tú hôm nay sẽ trở về vụ tộc. Vậy nên lần đi đến hoàng đô này, chỉ có ta cùng vương phi của ta và hai người đi đến đó mà thôi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này nhìn về phía hắn sau đó khó hiểu nói rằng:
- Vậy mấy vị đại bá thì sao.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Anh Khải ngồi ở bên cạnh mỉm cười sau đó nói rằng:
- Vấn đề của biểu ca và Mạc Nhược Lan cô nương chỉ là vấn đề của hậu bối. Ngươi nghĩ rằng các vị đại bá và mấy vị lão tổ sẽ quan tâm hay sao.
Vũ Thiên nghe vậy thì lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, mà gật đầu một cái. Có điều Mạc Nhược Lan thì lại dùng một ánh mắt thâm trầm, nhìn về phía hai huynh đệ Vũ Tuấn Kiệt mà hừ lạnh trong lòng.
Phải biết ba người bọn Vũ Tuấn Kiệt lúc này đều là cùng một thế hệ. Nhưng sự đối xử của Vũ tộc lại có khác biệt rất lớn. Vũ Thiên ra ngoài lịch luyện thì một người hộ đạo cũng không có. Trong khi đó Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải ra ngoài thì đã có một vị lão tổ đi cùng, còn có một lượng lớn võ tông đi theo.
Nghĩ đến điều này Mạc Nhược Lan thật sự có chút không hiểu, đường đường là con trai của tộc trưởng, lại không bằng huynh đệ con trai của trưởng lão. Vũ tộc rốt cuộc đối xử với các thành viên dòng chính như thế nào.
Mà cảm nhận được sự biến hóa trong ánh mắt của Mạc Nhược Lan. Vũ Tuấn Kiệt lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:
- Nhược Lan cô nương, ta nhìn thấy trong ánh mắt người có sự phiền muộn và nghi ngờ. Không biết ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đang nghi ngờ thứ gì hay không.
Mạc Nhược Lan nghe vậy thì sững sờ một chút. Vừa rồi cô ta vậy mà lại quên mất những kẻ ở đây đều là những tên nguy hiểm. Một chút sơ ý có thể khiến bọn chúng nắm bắt được ý nghĩa của mình. Có điều cô ta cũng không phải là kẻ đần, lập tức thay đổi lại thái độ, dùng một nụ cười bình tĩnh rồi nói rằng:
- Ta thật sự rất hiếu kỳ cùng là một thế hệ, tại sao hai người các ngươi lại được Vũ tộc đối xử tốt như vậy. Trong khi đó Vũ Thiên huynh ấy lại bị đối xử lạnh nhạt.
Nghe Mạc Nhược Lan nói vậy, Vũ Anh Khải và Vũ Tuấn Kiệt lúc này đều cười lớn. Mà cho dù là Vũ Thiên cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Nhìn điệu bộ của chúng như vậy, Mạc Nhược Lan lại cảm thấy đầu mình không dùng được. Cô ta không hiểu tại sao Vũ Thiên lại không cảm thấy thiệt thòi, khi hai người huynh đệ bị đối xử tốt hơn.
Nhìn thấy Mạc Nhược Lan như thế này, Vũ Thiên lúc này thở dài sau đó nói rằng.
- Nhược Lan ngươi không cần phải nghĩ nhiều. Không phải là vũ tộc đối xử bất công, mà là luật lệ của Vũ tộc như vậy.
- Ngươi phải biết ta trên người căn cốt không được, mặc dù là thiếu tộc trưởng nhưng cũng không có tư cách để yêu cầu nguồn tài nguyên, cũng như sự bảo hộ cần thiết của gia tộc.
- Về phần hai vị huynh đệ của ta, họ có thiên phú mạnh hơn ta rất nhiều, vậy nên tất nhiên họ có sự ưu đãi đặc biệt.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này gật đầu. Vũ Anh Khải cô ta đã cảm nhận qua, bất quá chỉ là thượng đẳng căn cốt. Mặc dù bây giờ có Phụ Hồn Thể hỗ trợ, nhưng hắn ta cùng lắm đạt đến vương thể là tối đa, không thể nào nhiều hơn được.
Thứ duy nhất khiến cô ta nghi ngờ chính là Vũ Tuấn Kiệt. Kẻ này trên người trừ lúc chiến đấu, bằng không sẽ không có bất kỳ một tia khí tức nào lộ ra ngoài, giống như một phàm nhân vậy. Mà bình thường khi đánh nhau hoặc có kẻ gây sự, Vũ Tuấn Kiệt đều không hề ra tay. Hắn chỉ hạ lệnh cho đám thuộc hạ của mình mà thôi.
Thiên phú và sức mạnh của Vũ Tuấn Kiệt trong mắt Mạc Nhược Lan đều là một sự bí ẩn cực kỳ to lớn. Khi nghĩ đến những lời Vũ Thiên vừa nói, cô ta lại càng cảm nhận Vũ Tuấn Kiệt chắc chắn nắm giữ một thể chất mạnh mẽ nào đó. Nếu không sẽ không được Vũ tộc quan tâm đặc biệt như vậy.
Nhìn về phía Mạc Nhược Lan, thấy cô ta có vẻ trầm tư Vũ Tuấn Kiệt lúc này thở dài sau đó nói rằng:
- Thật ra vũ tộc cũng không phải vô tình, chỉ biết chọn lựa con em có thiên phú để bồi dưỡng. Vũ tộc còn có một điều lệ khác, đó chính là các con em có thiên phú tốt, thường sẽ trở thành lực lượng trưởng lão hoặc là lực lượng chiến đấu nòng cốt. Về phần các con em không có thiên phú hoặc thiên phú tầm thường, thì họ lại dựa trên năng lực quản lý mà nắm giữ các sản nghiệp của gia tộc.
- Vậy nên ngoại trừ chức tộc trưởng là có thể do người nắm giữ thiên phú mạnh mẽ cầm giữ, hoặc do người có khả năng chính trị mạnh mẽ cầm giữ. Về phần còn lại của gia tộc phân biệt ra hai mặt, đó chính là chiến đấu và kiếm tiền vô cùng riêng biệt.
- Ngoài ra Vũ tộc cũng quy định luật lệ vô cùng hả khắc, đối với vai vế trong gia tộc. Việc này để tránh tình trạng những kẻ có thiên phú ỷ thế hiếp người, mà không cùng với các thành viên gia tộc khác hội họp cùng một chỗ. Từ đây tạo ra mâu thuẫn của gia tộc.
- Chính vì vậy địa vị của Vũ Thiên trong vũ tộc có thể nói rất lớn. Thứ mà Vũ Thiên không có là tài nguyên ủng hộ mà thôi. Đối với việc này là do hắn chọn lựa mà không phải là vũ tộc không cho hắn.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này có chút hiểu có chút không, sau đó cô ta dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vũ Thiên nói rằng:
- Vũ Thiên biểu đệ của huynh nói như vậy là có ý gì.
Vũ Thiên nghe vậy thì cười khổ sau đó nói rằng.
- Trên thế giới này ai chả có một trái tim nhiệt huyết, mà ta cũng vậy. Từ lúc kiểm tra căn cốt của mình không được, nếu ta ở yên trong gia tộc thì Vũ tộc sẽ hướng ta theo con đường chính trị quản lý gia sản.
- Đối với việc này ta không muốn làm, ta muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên để cải mệnh của mình.
- Đáng tiếc thay ta không tìm được cơ duyên đó. Có điều ta lại tìm thấy nàng, ta tin rằng mình sau này có thể có một cuộc sống hạnh phúc. Mặc dù không trở thành cường giả tối đỉnh của thế giới, nhưng sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc viên mãn.
Mạc Nhược Lan nghe vậy thì mỉm cười, sau đó rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, ôm chầm lấy Vũ Thiên. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt của cô ta lại lóe lên sự tàn độc.
Đối với việc này Vũ Thiên tất nhiên là không biết. Nhưng Vũ Anh Khải và Vũ Tuấn Kiệt thì dùng một ánh mắt thờ ơ nhìn về phía cảnh này không nói gì. Bọn họ trước kia đều tham gia cuộc chiến tranh giành hoàng vị, loại người nào mà họ chưa gặp phải, Mạc Nhược Lan lại tính là cái gì đây.
Qua một lúc hai người Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan rời đi. Lúc này Vũ Tuấn Kiệt lại nhìn về phía Bùi Cẩm Nhung vẫn còn đang ôm lấy cánh tay hắn, lau nước mắt cảm động trước tình cảm của hai người Vũ Thiên mà thở dài. Sau đó để cho cô ta và Bùi Cẩm Tú rời đi.
Đợi khi chỉ có hai người, Vũ Anh Khải và Vũ Tuấn Kiệt ngồi trong đình viện. Lúc này Vũ Tuấn Kiệt mới nở một nụ cười lạnh lùng sau đó lên tiếng: