- Tuấn Kiệt vậy ngươi thì sao, tương lai của ngươi nên đi như thế nào. Giống như Vũ Thiên tự tay chặt đứt tơ tình, đi theo một đầu vô tình đại đạo vẫn là như thế nào.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy, hắn lúc này suy nghĩ một lúc rồi nói rằng:
- Đúng và sai, thiện và ác vốn không thể phân biệt được. Giết người chính là ta có lỗi, nhưng ta giết người là vì kiếm tài nguyên để cho người nhà ta được sống tốt hơn, để cho cảnh giới của ta tăng lên tốt hơn, đây chính là chính nghĩa của ta.
- Ta cho rằng con đường của mình đi không phải là giết chóc, cũng không phải là thương hại kẻ thù, mà là tùy tâm sở dục.
- Tất cả mọi người khi tu luyện võ đạo đều muốn mình trở thành cường giả, đều hi vọng trên chân trời kia sẽ có một cái bia đá khác lấy tên của hắn, ngàn đời không bị mài mòn.
- Nhưng con đường cường giả này lại là thế nào đi, hắn là truy cầu võ đạo tối cao, vẫn là truy cầu sức mạnh đây.
- Bản thân ta cho rằng tu luyện võ đạo bất quá chi là tìm một cơ hội trưởng khống lấy vận mệnh của bản thân mà thôi. Võ Thần cường giả thì vẫn sẽ có ngày thọ nguyên tiêu hao mà chết.
- Vậy nên chúng ta truy cầu đến một cảnh giới mới là Tiên. Nhưng Tiên đã thật sự là bất tử bất diệt hay chưa. Đây lại là một câu hỏi khiến cho vô số vị tiên đều muốn truy cầu đến cuối cùng.
- Vậy nên con đường tương lai của mình, Vũ Tuấn Kiệt ta sẽ đi theo bản thân mình muốn làm gì thì làm đó, muốn tu luyện thì tu luyện, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
- Ta đi tìm con đường chân chính của Trường Sinh. Ta đi tìm là sự tiêu dao khoái hoạt của cường giả, ta đi tìm nhân sinh chân chính của con người.
- Con đường này có thể nhiều người sẽ nói ta là ma đầu, giết người không gớm tay. Cũng có thể sẽ nói ta là phật đà chuyển thế cứu người vô số.
- Nhưng bất kể những kẻ đó nói gì, ta đều không quan tâm. Thứ ta quan tâm là ta có muốn làm hay không. Thứ ta quan tâm là ta chiến đấu để bảo vệ gia đình của mình, giết những kẻ thù của ta. Bất kể chúng là già trẻ lớn bé, vẫn là ấu nhi đâu.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, hai vị lão tổ của Vũ tộc thật sâu nhìn về phía hắn. Qua một lúc Vũ Minh Quang vậy mà cười lớn sau đó nói rằng:
- Thật không nghĩ đến ta đã mấy trăm tuổi, nhưng vậy mà vẫn chưa thể hiểu hết nhân sinh của đời người. Trong khi đó thằng nhóc con này mới hai mươi mấy tuổi, đã có thể nói ra những lời nói ảnh hưởng đến tâm can của ta.
- Tu luyện để cầu trường sinh, tu luyện võ đạo để cầu hai chữ cường giả. Nhưng mà con đường trường sinh vốn đã hư vô mờ mịt, cường giả mạnh mẽ lại có cường giả khác mạnh mẽ hơn.
- Chúng ta vậy mà quên mất mục tiêu tu luyện của mình. Chúng ta đang truy cầu một thứ sức mạnh, gọi là kẻ mạnh nhất, gọi là vô địch. Nhưng chúng ta lại bỏ qua đi đạo tâm của mình, bỏ qua đi ước mơ mà mình tu luyện.
Vũ Minh Quang nói đến đây, từ trên người hắn một luồng sức mạnh không ngừng được tăng lên. Qua một lúc khí thế trên người của hắn hoàn toàn áp đảo so với lúc trước, thấy cảnh này Vũ Mạnh Thông ở bên cạnh mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Chúc mừng đại ca ngươi lại tiến thêm một bước.
Vũ Minh Quang nghe vậy thì mỉm cười, hắn vừa rồi bởi vì nghe những lời nói của Vũ Tuấn Kiệt, vậy mà lại ngộ đạo một chút. Bản thân từ cảnh giới võ đế hậu kỳ lại đã tiến đến cảnh giới viên mãn.
Chỉ một bước nữa hắn có thể chặn chân đến cảnh giới võ thần, sức mạnh tối cường của thế giới này. Nghĩ tới điều này hắn nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt bằng một ánh mắt tràn đầy hòa ái sau đó nói rằng.
- Tương lai của Vũ tộc sẽ do các ngươi dẫn dắt, là chiến tranh liên miên, là sinh ly tử biệt, vẫn là vinh quang vô hạn, là đưa Vũ tộc trở thành gia tộc tối cường của thế giới này, thậm chí những thế giới khác, đều do các ngươi quyết định. Chúng ta những lão đồ cổ này sẽ dùng những giọt máu cuối cùng, giúp cho các ngươi hoàn thành ước nguyện của mình.
Vũ Minh Quang nói đến đây, hắn lúc này vỗ vai Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Thiên sau đó nói rằng.
- Lần này chúng ta đến đây ngoài việc cảnh tỉnh các ngươi một chút và dò hỏi con đường tương lai các lựa chọn, thì cũng có một nhiệm vụ muốn đưa cho các ngươi.
- Đối với nhiệm vụ này, Vũ tộc không yêu cầu các ngươi phải hoàn thành đến mức độ nào. Các ngươi thậm chí có thể buông tay không quan tâm.