Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 51




Trước khi lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh, Ngữ Ngưng có hỏi qua các bạn học của mình về giáo viên anh ngữ cho Cổ Tịch, vừa vặn kiếm được một trường. Tiểu Hiệp nhìn chằm chằm lên đồng hồ trên tường, đồng hồ vừa điểm liền yeah một tiếng, quẹt thẻ rồi ra về. Cổ Tịch cũng vậy, vừa đúng giờ đã lục tục dọn đồ muốn ra khỏi văn phòng.

Cùng lúc Cổ Tịch muốn quẹt thẻ thì thấy Huyền Cơ cũng đang đợi quẹt thẻ, thế là nàng cười cười lấy lòng, nói: - Chị trước đi.

- Không phải cô gấp hơn à? Cô trước đi. – Huyền Cơ thấy Cổ Tịch túi xách còn không kéo khóa, hảo tâm nhường Cổ Tịch quẹt thẻ trước.

- Vậy em trước nhé!- Cổ Tịch quẹt thẻ một cái, chào mọi người rồi phi xuống bãi giữ xe. Hôm nay là ngày học đầu tiên, không nên đến trễ.

Mà Huyền Cơ thấy mỗi ngày Cổ Tịch có đi đón Ngữ Ngưng cũng không thấy gấp gáp thất thố đến vậy, hôm này còn gấp hơn đi chữa cháy. Thấy vậy nên khi Cổ Tịch định chạy ngang qua nàng, nàng nắm vạt áo Cổ Tịch lại, hỏi:

- Cô định đi đâu?

Vốn Cổ Tịch phải đi trước Huyền Cơ, không ngờ nàng lại quên đồ trên văn phòng phải quay lên lấy. Vậy nên mới có cảnh hớt ha hớt hải chạy ngang qua Huyền Cơ, bị Huyền Cơ giữ áo lại.

- Không liên quan.

Nghe không liên quan đến mình làm Huyền Cơ hừ mũi một tiếng, nàng cũng không buông áo Cổ Tịch ra, gắt gao giữ lấy mặc dù nhân viên có vài người nhìn các nàng bằng ánh mắt kì quái.

Mà Cổ Tịch cũng không muốn việc mình đi học tiếng anh lộ ra, làm trò cười cho Huyền Cơ, thế nên nàng nhất quyết không nói. Huyền Cơ càng rịt lấy áo nàng, nàng càng giằng ra, hai người cứ thế kéo co với nhau.

- Nói mau.

- Trời, tự nhiên lại phải nói?- Cổ Tịch hơi nhíu mày, nàng thôi không rịt nữa, để cho Huyền Cơ muốn làm gì thì làm.Vì đã quen với lực tay rịt áo Cổ Tịch, cho nên khi Cổ Tịch buông ra nàng liền chới với ngã ra sau.

Huyền Cơ cũng chẳng biết vì sao mình lại rịt áo Cổ Tịch lại hỏi linh tinh để ngã ngửa thế này, nhưng ngay lập tức có một vòng tay đỡ lấy nàng, kéo sát nàng lại ngăn cho nàng không ngã xuống đất. Lúc này Huyền Cơ mới dám mở mắt ra nhìn đối phương, là Cổ Tịch, cực gần với nàng. Tim trong phút chốc muốn nhảy lên cổ họng, cứ đập thình thịch thình thịch rộn vang trong lồng ngực.

- À.. xin lỗi..- Huyền Cơ lật đật đứng đàng hoàng lại, buông bàn tay đang nắm áo Cổ Tịch ra. Đừng nghĩ nàng không nói không cười thật mặt than, thật ra nàng cũng rất thích đùa giỡn, chỉ có người khác không tiếp thu được trò đùa giỡn của nàng thôi. Mà Huyền Cơ thấy, Cổ Tịch cũng không thích ai chọc ghẹo nàng.

Cổ Tịch buông Huyền Cơ ra, chân mày nheo lại thành một đường thẳng. Nàng phủi phủi áo mình cho thẳng rồi nhìn đồng hồ, nói:

- Đến giờ đi rồi, chị về cẩn thận.

- Ờ.

Huyền Cơ ậm ờ đáp lời, như thể nàng chưa từng kéo áo ai đến suýt ngã.

Trường dạy tiếng anh này khá xa với khu trung tâm, Cổ Tịch chạy xe mất nửa tiếng trên đường cao tốc mới tới. Ngữ Ngưng nhắn tin nói với nàng giáo viên là người bản ngữ, dạy bảo học sinh cũng lâu rồi. Cổ Tịch biết với quyết định lựa chọn kĩ càng của Ngữ Ngưng, giáo viên này cũng trên mức khá tốt.

Trung tâm này cũng khá lớn, khá bảnh so với suy nghĩ của Cổ Tịch, nàng đi vào bên trong đưa thẻ học viên ra, tiếp tân liền hướng dẫn nàng phòng học. Trước khi đi nước ngoài, Ngữ Ngưng cũng đã chu đáo giúp nàng đăng kí học rồi. Là học kiểu một kèm một thật xa xỉ, Cổ Tịch gõ cửa phòng, liền nghe giọng nói quen thuộc nói với nàng:

- Vào đi.

Là giọng của ái phi không kém phần long trọng trong hậu cung – Ngải Lệ Tư Hoắc Đốn.

Tâm Cổ Tịch giật thót một cái, nàng giật mình, không ngờ giờ này phút này có thể gặp được lại Ngải Lệ Tư.

Nàng đẩy nhẹ cửa vào thì thấy bóng lưng của nàng ấy, mái tóc xoăn nhẹ màu vàng sáng nhạt, nàng đứng đó, tựa như một bức tượng nữ thần hy lạp mà Cổ Tịch từng thấy qua. Vốn đã thấy qua Ngải Lệ Tư mặc những bộ trang phục quyến rũ, không ngờ khi nàng ấy đoan trang cũng không kém phần bức nhân.

- Em là Cổ Tịch? Rất vui được biết em. Cô tên là Pauly Oliveira, gọi cô là Pauly hay Bảo Ni đều được.

Ngải Lệ Tư đứng đó giơ tay trước mặt nàng mỉm cười mà khiến khóe mắt Cổ Tịch phiếm hồng, Ngải Lệ Tư đây rồi, nữ nhân không chịu nổi xấu xí, chỉ có một nốt ruồi đã sinh khí mà nàng yêu sâu đậm. Nàng ấy đang đứng ở đây, trước mắt nàng, cười thật tươi như chưa hề sinh ly tử biệt.

- A..? Em có sao không?- Bảo Ni huơ huơ tay trước mặt Cổ Tịch, sau đó búng tay một cái xem Cổ Tịch có hoàn hồn không. Bảo Ni biết mình đẹp, nhưng cũng không phải nhìn đến độ sắp rớt nước mắt như vậy đi.

Cổ Tịch giả vờ ho một tiếng, cười chữa ngượng: - Vâng, em tên Cổ Tịch.

- À ừm.. Haha..- Bảo Ni cũng hơi ngượng, nàng đi lại gần bàn giáo viên của mình lấy giáo án trên bàn mở ra xem, chợt nhớ chưa đưa giáo trình cho Cổ Tịch bèn cười cười ngượng ngập, lôi trong sấp giấy tờ ra một quyển, bảo rằng:

- Em học hết quyển EFB1 này, hai tháng sau mình sẽ vào quyển 2.

Vì không phải Cổ Tịch không có nền tảng, chỉ là tiếng anh thương mại Cổ Tịch không giỏi, thế nên Ngữ Ngưng chỉ đăng ký cho nàng học tiếng anh cho doanh nhân. Học ba quyển sách, sáu tháng, giao tiếp trực tiếp với giáo viên bản ngữ, Ngữ Ngưng nghĩ Cổ Tịch cũng có chút thông minh, chắc sẽ học được.

Một căn phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi, máy chiếu, máy lạnh, chỉ dạy một người, Ngữ Ngưng thật là dụng tâm rồi. Mà Ngữ Ngưng lại không biết chính mình dụng tâm như vậy lại lôi kéo thêm một lão bà của Cổ Tịch về, nếu biết thì chính nàng cũng bị mình tức chết.

Bối Vịnh Thi nằm nghỉ ở giường nhỏ ngoài hiên, mỉm cười nhìn Bạch Dĩnh lăng xăng lấy thức ăn cho mình, cảm nhận tiểu nha đầu đang chậm chạp lớn dần trong bụng chỉ thấy yêu thương không thôi. Khác với khi nàng có thai Bối Kỳ, tâm trạng lúc này của nàng vô cùng tốt, phải nói là hoa xuân đầy mặt.

Cũng may có một bác sĩ trong ngành chấp nhận ca này của nàng, dù sao Bạch Dĩnh cũng là hồ ly hóa thành người, chỉ có nữ nhân đó nhắm mắt cho qua, không hỏi gì ở trứng của Bạch Dĩnh. Bác sĩ chịu trách nhiệm ca của Bối Vịnh Thi tên là Khổng Huyền Cơ, con gái của Khổng gia.

Vì bác sĩ là Khổng Huyền Cơ nên ba người phải bay ra nước ngoài thực hiện ca này, Khổng Huyền Cơ không muốn cho gia đình mình biết mình đã thực hiện lại thủ thuật thụ tinh nhân tạo cho khách hàng, mà nàng ấy nợ Bối Vịnh Thi một ân tình, vì thế bị Bối Vịnh Thi truy đến, sau mới miễn cưỡng giúp.

- Chỗ Cổ Tịch chắc đang đến hồi rối rắm.- Bối Vịnh Thi nằm ở ghế nhìn lên bầu trời về đêm đầy sao nhỏ, cảm thán nói.

Bạch Dĩnh ngồi dưới đất cầm trái dừa lên cho Vịnh Thi uống, hỏi lại: - Sao chị biết?

- Em nhìn ngôi sao kia kìa, đấy là đế vương tinh, bên cạnh luôn luôn là hậu, em nhìn thấy không? Nhưng bây giờ đã xuất hiện bốn ngôi sao nhỏ xung quanh rồi.

- À, chị không nói em cũng không để ý các kim tinh trên trời- Bạch Dĩnh nhìn ngôi sao đế vương sáng rực rỡ, giống như năm đó ngồi ở lãnh cung nhìn lên thấy ngôi sao ngày một tàn lụi dần, ngôi sao đế vương đó lại một lần nữa sáng chói, rực rỡ trước mắt nàng.

- Ừ, chị thấy lần này chị có mang sẽ làm khó Cổ Tịch rồi. Nhưng chị nghĩ đó là thiên ý. Cổ Tịch long khí thịnh vượng vây quanh, chị nghĩ sẽ không sao đâu.

- Em sợ lại gần Cổ Tịch, từ xưa đến bây giờ đều sợ.

- Đó là vì động vật nhỏ luôn sợ thứ to hơn mình, hiểu không? Giống như Chuột giảng viên sợ em vậy đó.

- À... cũng không hiểu lắm- Bạch Dĩnh nâng trái dừa của Bối Vịnh Thi lên, cho nàng uống một ít.

Bầu trời trên cao vẫn vằng vặc sáng.