Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 59




Tối đó, Ngữ Ngưng rất giận Cổ Tịch, thế nên Ngữ Ngưng cũng không muốn cho Cổ Tịch ngủ cùng mình. Cả tối Ngữ Ngưng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, thì ra vết sẹo trên lưng Cổ Tịch là do Cổ Tịch đỡ cho nữ nhân kia? Càng nghĩ càng thấy ghen tuông xâm chiếm đầu óc mình, Ngữ Ngưng còn không phát giác ra mình trẻ con đến độ nào.

Nàng là nữ nhân đã trải qua một đời chồng, Cổ Tịch không ghen tuông với quá khứ của nàng, nàng lại cực kì ghen tuông quá khứ của Cổ Tịch. Ngữ Ngưng càng nghĩ càng thấy mình trở nên vô lý, nhưng nàng đã lỡ leo lên cao rồi, không ai bắt thang nàng không xuống được.

Sáng hôm sau hai người cũng không ai nói gì với nhau, đôi khi Cổ Tịch sẽ dùng ánh mắt cún con của mình nhìn qua Ngữ Ngưng, nhưng nàng thấy gương mặt lạnh lùng của Ngữ Ngưng bèn thở dài một tiếng.

Thật ra, trong lòng Ngữ Ngưng đã định, nếu Cổ Tịch bắt chuyện với nàng, nàng sẽ nói chuyện với Cổ Tịch, không ngờ hai người lại chẳng ai mở lời với ai.

Vừa lên tới tầng của mình, Ngữ Ngưng liền thấy Kim Nhạc cầm bó hoa nói với nàng: .

||||| Truyện đề cử: Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||

- Sếp, Trần tiên sinh lại tặng cho chị.

Ngữ Ngưng không nói không rằng cầm bó hoa đi vào phòng, vừa tới thùng rác liền ném vào, bực dọc nên ném hơi mạnh, cánh hoa một số rơi rớt xuống sàn đất. Giờ này mà còn hoa với cỏ, Ngữ Ngưng lầm bầm trong miệng.

Khi ở nước ngoài, Kim Nhạc thấy sếp của mình tâm trạng rất ủ dột, về tới Bắc Kinh, Kim Nhạc liền thấy sếp vui vẻ trở lại. Không ngờ hôm nay gương mặt nhăn nhó đó lại quay trở lại, Kim Nhạc thở dài, đem đồ ăn vào trong phòng cho Ngữ Ngưng thì phát hiện hoa nằm chễm chệ trong thùng rác, cánh hoa đáng thương cũng rơi xuống đầy dưới sàn.

- Này Mỹ Mỹ, em đi kêu cô lao công vào quét phòng cho Ngưng tỷ đi.

Mỹ Mỹ là thực tập sinh, Ngữ Ngưng muốn tuyển thêm một thư kí nữa nên cất nhắc cho Mỹ Mỹ thực tập. Khi vừa thấy Ngữ Ngưng, Mỹ Mỹ nghĩ mình chân chính thấy ngự tỷ thật sự, từ phong cách của Ngữ Ngưng, đến cách ăn nói, cách nàng nghiêm túc làm việc đều khiến con tim trạch nữ mỏng manh của Mỹ Mỹ run lên. Ngự tỷ đây rồi, Mỹ Mỹ nhận định Ngữ Ngưng chắc chắn là vạn niên thụ, chắc chắn vậy.

- Dạ, em kêu ngay.- Mỹ Mỹ vui vẻ đứng lên đi xuống lầu gọi cô lao công của lầu bên dưới lên dọn giúp mình. Các nhân viên ở phòng sáng tạo bên dưới rất thích lấy lòng nàng, dù gì nàng cũng là người của 'thiên đình', gần Ngữ Ngưng nhất.

Không hiểu mấy hôm nay Ngưng tỷ bị gì, hoa cứ gửi tới, nàng ấy cứ ném thùng rác. Mỹ Mỹ cũng thấy tò mò nên vừa đi vừa suy nghĩ, không ngờ cô lao công đang lau sảnh dưới, không rảnh, Mỹ Mỹ cũng không biết làm sao liền đem chổi đến phòng Ngữ Ngưng trước sự ngạc nhiên của Kim Nhạc.

- Gì vậy, cô lao công đâu?

Mỹ Mỹ bất đắc dĩ nhún vai nói: - Em không tìm thấy, để em quét cũng được.

- Ừ, vậy quét đi.

Mỹ Mỹ gõ của phòng hai cái, nghe Ngữ Ngưng kêu vào đi nàng mới dám chậm chạp đi vào. Cúi đầu quét cho xong đám cánh hoa ở gần thùng rác, không ngờ càng muốn làm nhanh tay chân càng lọng cọng, nàng quét cỡ nào cũng không thấy sạch cánh hoa trên sàn.

- Em không ở ngoài ấy làm, vào đây quét rác làm gì? – Ngữ Ngưng cũng không ngước đầu lên nhìn Mỹ Mỹ, chỉ nói vu vơ.

Mỹ Mỹ nghe gọi đến mình liền giật thót người một cái, ấp úng nói: - Dạ.. dạ... Nhạc tỷ nói.. phòng chị bị bẩn.

- Cũng không cần quét nhanh đâu, ngày mai có hoa các em cứ giữ lại, đừng nói với chị nữa.

- Dạ.

Nói rồi Mỹ Mỹ ngay lập tức cầm dụng cụ quét nhà lui ra ngoài, Ngữ Ngưng chau mày nhìn bóng dáng Mỹ Mỹ vừa rời khỏi, cô bé này sao mà lạ đến thế?

Tối đó Cổ Tịch không đợi Ngữ Ngưng dưới cổng B mà đi hẵn lên phòng Ngữ Ngưng đón nàng, đúng lúc thấy Kim Nhạc đang dọn dẹp đồ ra về, còn cầm theo một bó hồng to. Thấy vậy Cổ Tịch mới trêu:

- Kim Nhạc được tặng hoa to nhỉ?

Mỹ Mỹ thấy Cổ Tịch lại thêm một lần nữa ngơ ngẩn, ngự tỷ.. có bạn, bạn của ngự tỷ cũng là một người tuyệt đẹp, làm việc cho người như Ngữ Ngưng khiến cho nàng bổ mắt mỗi ngày.

- Cái này của Trần tiên sinh tặng Ngưng tỷ, sáng một bó chiều một bó.

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Mỹ Mỹ liền bị Kim Nhạc thúc vào tay một cái. Nàng làm sao biết có chuyện gì ở văn phòng này, chỉ có sao nói vậy.

- Người mới, em tên gì?

Mỹ Mỹ nghe nói đến mình, nàng liền vui vẻ trả lời: - Em tên Tôn Hạ Mỹ, em mới làm được vài ngày.

- À, rất vui được gặp em, chị là Cổ Tịch.

Chưa kịp bắt tay đã thấy Ngữ Ngưng từ trong phòng bước ra ngoài, cực kì đúng giờ. Ngữ Ngưng thấy Cổ Tịch đứng trước cửa phòng đợi mình có ngạc nhiên một chút, sau thu lại dáng vẻ ngạc nhiên của mình, nói:

- Về thôi.

- Bye bye Tịch tỷ, bye bye Ngưng tỷ.- Mỹ Mỹ ngây thơ nói.

Trên đường về hai người cũng không nói gì với nhau, Cổ Tịch có ăn giấm cũng không dám phát tác, dù sao nàng còn sai lầm nhiều hơn, hoang đường nhiều hơn cả Ngữ Ngưng. Cảm giác ghen mà không phát tác cũng giống như là bịt mũi uống giấm, chua thế nào cũng không mở miệng ra than một tiếng được.

- Ngưng Nhi, chị vẫn giận em hả? Em xin lỗi, em thấy chuyện qua rồi nên không kể làm gì, nặng lòng chị.

- Đi ăn đi, chị đói rồi.

Ngữ Ngưng cũng chẳng muốn giận hờn Cổ Tịch nữa, Cổ Tịch vừa bắt một chiếc thang cho nàng, nàng liền lò dò bò xuống. Dù sao cảm giác giận hờn nhau cũng chẳng có gì tốt đẹp, chẳng vui vẻ gì.

Sau khi ăn xong, hai người mới về nhà, căn nhà ban sáng còn lạnh đến mức sắp đóng băng, bây giờ lại ngập tràn sinh khí, khiến lòng người cũng thấy thư thái hơn rất nhiều. Cổ Tịch ngồi trên ghế sô pha, gọi Ngữ Ngưng lại ngồi cạnh mình.

- Ngưng Nhi, nói chị yêu em đi.- Cổ Tịch hôn lên chiếc cổ trắng mềm của Ngữ Ngưng, mút thành những dấu nho nhỏ màu đỏ.

Ngữ Ngưng đánh vào bàn tay đang mò mẫm bên trong áo nàng, hỏi lại:

- Tại sao tự nhiên phải nói thế?

- Vì em phát hiện ra, chỉ có em nói yêu chị.

Ngữ Ngưng để mặc cho Cổ Tịch hôn lên khắp cổ nàng, khắp mặt nàng. Nàng nhắm hờ đôi mi lại, giọng nói cũng trở nên dị thường trầm thấp.

- Tất cả những gì chị làm không đủ khiến em cảm thấy chị yêu em sao?

- Ngưng Nhi không nói cũng không sao.

Cổ Tịch xoay người ép Ngữ Ngưng nằm xuống ghế sô pha, sau đó cúi người xuống hôn đôi môi xinh xắn của Ngữ Ngưng, âu yếm nói.

- Làm yêu cũng là một cách hay để biểu lộ..

Ngữ Ngưng đánh vào eo Cổ Tịch một cái, ấm ức nói: - Chị yêu em, yêu em vô cùng. Được chưa? Thả ra cho chị đi tắm.

- Không tính, phải biểu lộ tình cảm bằng hành động cơ.

- ???

- Em giúp chị tắm.

- Mau biến.