Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 84




Khi mọi chuyện vào ổn định, Ngữ Ngưng cũng thấy khỏe hơn nhiều, nàng ngồi ở bàn làm việc đăm chiêu suy nghĩ một chút. Có những chuyện kéo đến tận cả kiếp này, nàng không thể nào không bận tâm. Nhất là cô bé Mỹ Mỹ, cô bé này nếu nàng đoán không lầm chính là nữ sủng của nàng ở kiếp trước, Vĩnh Ý. Nói là nữ sủng thì cũng thật là có tiếng mà không có miếng, cô bé này kiếp trước cũng chỉ là bạn nàng.

Đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa, Mỹ Mỹ đi vào bên trong phòng, hơi nhìn Ngữ Ngưng một chút rồi thu lại tầm mắt, nhỏ nhẹ nói: - Ngưng tỷ.. em muốn xin thôi việc.

- Có chuyện gì sao?- Ngữ Ngưng hạ mắt kính của mình xuống nhìn cô bé đứng đối diện, chỉ thấy Mỹ Mỹ cúi đầu, nói: - Dạ không, em phải về làm cho công ty nhà.

- À.. Nếu vậy chị cũng không cản tiền đồ của em. Cám ơn em đồng hành với chị mấy tháng nay- Ngữ Ngưng lần đầu tiên mở lòng với Mỹ Mỹ, nàng thả mắt kính xuống bàn, đứng lên đi lại gần Mỹ Mỹ ôm cô bé một cái ôm hữu nghị.

Mỹ Mỹ nghe mùi hương nhàn nhạt của Ngữ Ngưng bao quanh mình, nàng kiềm không được mà rơi nước mắt. Ngự tỷ đây rồi, ấy vậy mà không thể cưa cẩm. Mỹ Mỹ chết lặng trong tim.

Đuổi được một đóa hoa đào đơn giản như vậy Ngữ Ngưng cũng mừng thầm trong lòng, nàng ôm Mỹ Mỹ một chút rồi buông ra, vỗ lên vai Mỹ Mỹ như hai người bạn lâu năm, nói: - Cố lên! Em nhất định sẽ thành công.

Nghe Ngữ Ngưng nói vậy trong lòng Mỹ Mỹ dâng lên một sự quyết tâm, nàng nhất định sẽ cố gắng làm việc cho tốt, cho giỏi, một ngày có thể đường hoàng đến tán tỉnh Ngữ Ngưng. Kim Nhạc thấy Mỹ Mỹ khi vào phòng Ngữ Ngưng thì buồn bã không thôi, khi ra khỏi phòng thì gió xuân đầy mặt, không nhịn được hỏi nàng ấy: - Ngưng tỷ nói cái gì?

- Ngưng tỷ nói em nhất định sẽ thành công- Mỹ Mỹ thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa cười cười như người điên. Ngưng tỷ nói vậy, thì là vậy.

- Vậy em nhất định sẽ thành công- Kim Nhạc giúp Mỹ Mỹ thu dọn đồ đạc, làm việc với nhau mấy tháng, chia tay nói không buồn là nói dối.

Sau khi thu dọn xong Kim Nhạc đưa Mỹ Mỹ xuống chào hỏi mọi người, sau đó dẫn Mỹ Mỹ ra về, thu lại thẻ nhân viên của Mỹ Mỹ. Ngữ Ngưng ở trong phòng làm việc muốn kiếm thư kí cũng không kiếm ra, đành phải tự gọi cho Bối Vịnh Thi.

- A.. Bối Vịnh Thi chị có rảnh không?- Ngữ Ngưng ngả đầu dựa lên lưng ghế, nàng thật sự muốn nhờ Bối Vịnh Thi một chuyện.

Bối Vịnh Thi nằm trên ghế, để cho Bạch Dĩnh đút cháo cho nàng, ưu nhã hệt như nàng mới chính là nữ vương chứ không phải Cổ Tịch.

- Có chuyện gì?

Ngữ Ngưng ấp úng một chút, rồi hỏi: - Chị cho em biết cha mẹ em chuyển kiếp nơi nào không?

Bối Vịnh Thi ra hiệu cho Bạch Dĩnh ngưng đút lại, nàng ngồi dậy.

- Cha mẹ em đâu có chuyển kiếp?

- Dạ? Không chuyển kiếp?- Ngữ Ngưng hơi ngạc nhiên một chút, tất cả các nàng đều chuyển kiếp lên đây, tại sao phụ thân nàng lại không?

- Ừm.. Không có chuyển kiếp, họ vẫn ở Minh giới. Em chết là gặp thôi.

Ngữ Ngưng trầm ngâm một chút, tự nhiên lại phải chết mới được gặp phụ mẫu của mình, thật hoang đường. Thế nên nàng mới dò hỏi thử xem có cách nào liên lạc với phụ mẫu của mình không, dù sao Bối Vịnh Thi cũng là bà đồng có tiếng.

- Chắc tầm một tháng sau nữa, khỏe lên một chút chị giúp em thông linh.

- Vậy cảm ơn chị!- Ngữ Ngưng nhanh chóng trở nên vui vẻ hơn, nàng cám ơn Bối Vịnh Thi xong rồi cúp máy.

Buổi chiều trở về nhà lại một nhà náo loạn, Mạn Hy ngồi ở bên bàn uống trà, trong khi đó Nhã Thư nằm dài trên ghế sô pha, nằm cạnh nàng là Bảo Ni, Huyền Cơ thì ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Bác Nhã. Một nhà này đúng thật là ồn ào, Ngữ Ngưng ho khù khụ hai tiếng, nói:

- Chị dắt theo hai người giúp việc đến!- Ngữ Ngưng thành công trong việc thu hút sự chú ý của các nàng, giới thiệu hai cô giúp việc đứng tuổi.

Ngày hôm đó bàn luận với Cổ Tịch là để xem nên mướn người trẻ tuổi hay đứng tuổi, nói qua nói lại, Ngữ Ngưng vẫn thấy chọn người có tuổi một chút tốt hơn. Thế nên hai người mướn hai cô giúp việc, Nhã Thư phụ trách an bài phòng ngủ cho hai cô, xong rồi cả nhà không ai phải nấu cơm giặt đồ nữa.

Buổi tối Mạn Hy thường đi trực đêm, thường là Lục Hiểu Mẫn đến đón nàng. Lục Hiểu Mẫn trầm trồ trước căn nhà siêu to của Mạn Hy, cứ nhất định phải vào bên trong xem. Mạn Hy nhìn Hiểu Mẫn một chút, không nghĩ mình lại kết bạn với Ánh Tuyết, hai người kiếp trước chẳng có mối quan hệ nào, không ngờ giờ lại làm bạn thân.

Nhưng Mạn Hy không dám cho Hiểu Mẫn tiếp xúc với Ngữ Ngưng nhiều, dù sao kiếp trước Ánh Tuyết cũng yêu An Trúc trước. Hai người đi tuần ở con đường Yên Lãng, vừa đi vừa trò chuyện luyên thuyên. Hiểu Mẫn đang kể chuyện bát quái, chợt nhớ đến chuyện luân chuyển công tác bèn kể cho Mạn Hy nghe, muốn Mạn Hy có thể thăng tiến.

Mạn Hy nghe có vị trí trống liền vui mừng ra mặt, nàng muốn đăng ký một suất, nếu có thể luân chuyển lên vị trí cao hơn càng tốt. Nhưng không nghĩ mấy hôm sau nàng liền được chuyển sang vị trí khác mà không cần thi tuyển rườm rà, về nhà đem chuyện vui này kể cho Ngữ Ngưng chỉ thấy Ngữ Ngưng cười chúc mừng nàng, nàng rất vui, tiếp tục đem chuyện kể cho Cổ Tịch, Cổ Tịch khen nàng rất giỏi, nhất định sẽ phát huy tốt.

Sau đó một năm nàng mới biết được rằng Ngữ Ngưng đích thân đi cầu tình luân chuyển Mạn Hy qua vị trí tốt hơn, chức vụ cao hơn. Cũng vì xin cho Mạn Hy thăng chức, Ngữ Ngưng uống những mười ly rượu của cục trưởng, đó là điều trước giờ Ngữ Ngưng không hề làm qua. Ai cũng biết uống đến ly thứ ba Ngữ Ngưng thường ngừng lại, thay rượu bằng nước. Không ngờ vì Mạn Hy nàng lại chịu lép vế đến vậy.

Nhưng đó là chuyện của năm sau, lúc này Ngữ Ngưng hơi mệt mỏi đi ra khỏi phòng ăn uống cùng mọi người để chúc mừng cho Mạn Hy. Mạn Hy rất cao hứng, mua rất nhiều đồ ăn bày biện lên bàn, Ngữ Ngưng cũng góp vui một câu:

- Chúc mừng Tâm di lên chức..

- Cám ơn, Trúc Nhi, con có vẻ mệt?- Mạn Hy và Ngữ Ngưng lúc thì xưng hô chị em, lúc thì xưng hô dì con, đó là cái giá của việc đảo lộn cuộc sống thực tại với quá khứ mà Bối Vịnh Thi từng nói qua. Nhưng người trong nhà cũng không bận tâm, cũng chẳng thèm chú ý. Đồ ăn nhanh chóng được Bảo Ni bày ra bàn, Nhã Thư với Bác Nhã đem chén đũa, ly nước đến.

- Có mệt một chút- Ngữ Ngưng cũng không muốn làm mất niềm vui của mọi người, trưa hôm qua nàng nghe Cổ Tịch nói Mạn Hy muốn xin qua vị trí khác. Nàng nghĩ cục trưởng là bạn thân của cha mình nên hẹn gặp, nhân tiện xin giúp Mạn Hy. Không ngờ lại bị ép rượu, say đến độ ói hết đồ ăn ra, thất thố trở về nhà.

Nhưng nàng nghĩ, tất cả các nàng là một gia đình hoàn chỉnh, nếu có thể giúp đối phương, nàng sẵn lòng giang tay ra giúp mà không nghĩ nhiều. Buổi tiệc chỉ trở nên hoàn chỉnh khi Huyền Cơ vào trong nhà, thấy mọi người đợi mình Huyền Cơ liền xúc động không thôi, nàng cất đôi giày cao gót của mình lên kệ đi rồi lại bàn ăn, cao hứng hỏi:

- Hôm nay là ngày gì mà ăn mừng vậy?

- Chị Mạn Hy thăng chức đó.

Nhã Thư cười, mọi người liền hối thúc Huyền Cơ ngồi vào bàn ăn.

Một nhà, cuối cùng cũng đầy đủ.

P.s: Có những bạn biết, cũng có những bạn không biết. Thôi thì au báo luôn tất cả, ngày mai là chap end nhé.