Nghe xong câu nói của thái y, đầu óc hắn thoáng chốc có một suy nghĩ ích kỉ, ánh mắt lại liếc nhìn trên người Tịch Dao.
"Vậy là ngưoi đang nói, nếu nàng ấy không tiếp xúc với bất kì vật gì trong quá khứ, nàng ấy sẽ không thể hoàn lại kí ức?"
"Theo lý là như vậy"
Vị thái y trán toát đầy mồ hôi, càng nói càng sợ, tay cầm chiếc khăn mùi lau trán liên tục. Ngừoi mà bệ hạ yêu nhất bị thành như vậy, tự thân không có khả năng chữa trị, có phải hay không lão già này sắp không giữ nổi?
"Được rồi, thưởng 100 lượng bạc, lui xuống đi"
Tên thái y thoát chết vừa mừng vừa khó hiểu. Rốt cuộc là vì cái gì hoàng hậu bị bệnh lão không chữa nổi, thánh thượng không trị tội còn ban thưởng?"
Trầm Nghị đi đến bên long sàng, Tịch Dao đang vân vê chiếc túi hương trước kia nàng đã thêu, vốn dĩ là định thêu cho Lâm Tức. Nàng là xuyên không đến, vốn không hiểu được tặng túi thơm cho nam nhân là nghĩa lý gì, chỉ đơn giản là muốn tặng cho đối tác làm ăn một món quà. Nhìn thấy Trầm Nghị bước vào, nàng nhanh tay khoe cho hắn xem chiếc túi.
"Ngươi xem, cái túi này đẹp quá nhưng lại đang thêu dở"
Trầm Nghị trừng mắt nhìn chiếc túi, hắn ghét chiếc túi đó. Hắn đã tận mắt nhìn thấy chữ Lâm Tức thêu trong mặt túi. Nữ tử tặng túi thơm cho nam nhân cư nhiên không bình thường, hắn cho rằng nàng là có tình ý với tên hầu gia đó rồi. Trầm Nghị đã nhiều lần muốn tịch thu chiếc túi này của nàng, nhưng cơ hồ là thứ gì của nàng hắn muốn tịch thu, nàng liền khóc lóc náo loạn với hắn một phen, hắn thấy nàng khóc lóc khổ sở như vậy liền khó chịu, dù sao cũng chỉ là một cái túi thơm, nàng giờ cũng đã là của hắn. Khi đó nàng sẽ vừa khóc lóc vừa trách mắng hắn "Ngươi đã lấy đi tất cả của ta, giờ những thứ này cũng muốn lấy đi sao!?"
Hiện giờ vào tình cảnh này là ông trời đang giúp hắn, Trầm Nghị sẽ không để nó xảy ra lần nữa
Thấy hắn ngây người, Tịch Dao bèn lên tiếng trước, đôi tay trắng ngần vẩy trước mặt hắn "Ngươi còn chưa nói tên cho ta biết đó"
"Trẫm hiệu là Trầm Nghị, nàng hay gọi trẫm là A Nghị. Trẫm là phu quân của nàng, nàng là hoàng hậu của trẫm, của tất cả con dân Tân quốc"
"Phu quân?"
Tịch Dao hô một tiếng phu quân ngọt sớt, đây là lần đầu tiên hắn được nàng xưng hô như vậy, tâm trạng liền vui vẻ rạo rực.
"Ngoan, sau này nàng đều gọi trẫm như vậy, mạng cũng cho nàng"
Thái giám bên ngoài nói vọng vào, thông báo có công vụ, Trầm Nghị ở với nàng chưa đầy nửa canh giờ đã rời đi. Khi đi Trầm Nghị tiện tay lấy cái túi thơm đi, nói là sẽ mang tới cái túi càng đẹp hơn cho nàng.
Ngay sau khi hắn rời đi, khuôn mặt nàng chuyển hẳn sắc thái. Từ một tâm trạng vui vẻ ngây thơ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Nàng tiến tới chiếc bàn đặt con ngựa gỗ năm đó nàng khắc tặng cho hắn, bên dưới vẫn là chữ Trầm được nàng điêu khắc tỉ mỉ. Tịch Dao còn nhớ, khi nàng điêu khắc con ngựa gỗ này, vết thương trên tay đều không ít.
Nàng giả mất trí nhớ vì muốn Trầm Nghị buông lỏng cảnh giác với nàng, nàng sẽ từ từ tìm ra cách thoát khỏi đây.
----
Hắn biết nàng vừa tỉnh lại, lại mất trí nhớ, nên đến đêm hắn chỉ có thể kiềm chế dục vọng mà ôm nàng đi ngủ.
Thân thể thơm tho của nàng áp sát vào người hắn, hắn chỉ dỗ ngọt một chút, nàng đã ngoan ngoãn ngủ như chưa hề biết gì.
Dục vọng của hắn đối với Tịch Dao là quá lớn, chỉ việc gần gũi với nàng như này thôi cũng có thể khiến hắn rạo rực.
"Ưm"
Nàng kêu lên một tiếng, thân thể đổi tư thế ngủ, xoay sang đối diện với hắn, dụi đầu vào lồng ngực.
Sau hôm đó, hắn đều không thị tẩm nàng. Tịch Dao cũng dần buông bỏ cảnh giác với hắn, tâm trạng, giấc ngủ cũng đã khá hơn rất nhiều.
"Phu quân"
Tịch Dao thoăn thoắt chạy lại ôm chầm lấy hắn, hắn cũng thuận thể dang tay để nàng sà vào lòng.
Trước mặt hắn, nàng luôn bày ra bộ dạng mất trí nhớ, ngây thơ. Dù đã vơi dần cảnh giác, thiện cảm với hắn cũng tăng dần, nhưng vẫn có một điều gì đó thôi thúc nàng làm như vậy. Có thể là ước muốn rời khỏi đây, cũng có thể là sợ nếu hắn biết nàng không mất trí nhớ, cái cách yêu điên cuồng đó của hắn sẽ trở lại
"Hôm nay trẫm đưa nàng ra ngoài hoàng cung chơi, có thích không?"
Tịch Dao sững sờ một lúc, đôi mắt dụi gần lồng ngực hắn trở nên trầm tư. Nàng không ngờ có ngày hắn lại đề cập cho nàng ra bên ngoài hoàng cung chơi.
Nàng ngẩng mặt lên cười thật tươi, đầu nhỏ gật lia lịa.
Dù biết chỉ là đang giả vờ nhưng nàng thật sự cảm nhận được sự vui vẻ. Hắn đã thay đổi, nhưng dù có như vậy, Tịch Dao vẫn tự nhủ không được động lòng.
----
"Tiểu Dao, chạy từ từ thôi"
Tịch Dao với mái tóc vàng ánh kim và bộ y phục lộng lẫy làm từ lụa tơ tầm càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Đám nam nhân đổ dồn ánh mắt vào nữ nhân đang tung tăng trên khu phố đông đúc.
Trầm Nghị cũng không vừa, hắn ung dung đi theo sau nàng, khí chất quân vương anh tuấn tỏa ra ngời ngợi, các cô nương ríu rít tán thưởng vẻ đẹp của hắn.
Nhận thấy được Tịch Dao vui chơi quá đà, hắn túm lấy eo nàng kéo sát lại, mặt cúi sát gần nàng thì thầm
"Đi gần ta, nhỡ nàng lạc thì sao?"
Mặt Tịch Dao đỏ ửng lên, tim đập thình thịch. Dáng vẻ của hắn hôm nay có chút tiêu soái, lại thêm cử chỉ dịu dàng này, nói nàng không có chút xiêu lòng nào thì quả thật là nói dối.
"Công tử, mua trâm cài cho nương tử của cậu đi"
Trầm Nghị tiến gần lại quầy trang sức, tỉ mỉ ngó nhìn đống trâm cài, tỉ mỉ nhặt một chiếc trâm cài màu ngọc bích lên ướm thử lên tóc nàng.
"Đẹp, lấy cái này đi"
Hắn luôn là như vậy, tính cách cố chấp, trâm cài chưa kịp hỏi ý nàng, đã nói hợp là hợp.
Nhưng trùng hợp là, nàng cũng thích chiếc trâm này.
Đám công tử, thiếu nữ đứng xung quanh quan sát cử chỉ thân mật của 2 người thì xuýt xoa, có chút ghen ghét. Trên thế gian lại có cặp uyên ương đẹp đôi như này ư?
---
"Phu quân, chàng nói xem, Tân quốc quốc thái dân an, thái bình thịnh thế, chàng còn phiền lòng cái gì"
Nàng cùng Trầm Nghị ngồi bên bờ hồ, Tịch Dao đưa bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, đầu tựa nhẹ bờ vai ấy
"Nàng đó"
"Sao lại là ta?"
"Ta sợ sau này nàng biết được chân tướng, sẽ lại ghét bỏ ta thêm lần nữa"
"Chàng đối xử tốt với ta như vậy, ta tin là sau khi ta nhớ lại, sẽ không để tâm chuyện cũ đâu"
Ánh mắt Trầm Nghị rũ xuống, bộ điệu suy tư "Dao Dao, ta vốn không phải ngừoi tốt"