Tịch Dao ngâm mình trong dòng nước ấm nóng, cả cơ thể gần như vô lực, buông thả tựa như rất thoải mái. Đôi mắt nhắm hờ thập phần mệt mỏi.
"Đứng lại!"
Bên ngoài màn đêm vài tên thích khách mặc một thân đen đuổi theo một người nam nhân tuấn tú. Trên vai mang theo một vết thương, máu sớm đã nhuộm đỏ cả một mảng y phục đắt tiền.
Hắn dường như đã cắt đuôi được bọn thích khách, chỉ là vết với vết thương lớn như vậy, e là sẽ chỉ chờ chết ở đây. Bàn tay đau đớn nổi gân vịn vào tường phủ thừa tướng rồi bật qua.
"Ngươi..."
Nàng ngồi trong chậu tắm, thân thể kiều mị không một mảnh vải, trắng muốt như tuyết, mảnh mai đến mức gió cũng có thể thổi đi. Bị một người lạ mặt trèo qua cửa sổ nhìn thấy hết cảnh xuân, sao lại có thể không kinh ngạc một phen.
Hắn thức thời lao tới, bàn tay to lớn như che nửa mặt dưới, bịt cái miệng nhỏ của nàng lại.
"Im lặng, nếu không đừng trách ta động thủ"
Tịch Dao cái gì cũng không biết, duy chỉ có biết điều. Miệng liền bặm chặt lại không dám lên tiếng. Đôi mắt to tròn liếc nhìn bả vai rướm đầy máu của hắn.
"Ngươi bị thương rồi, để ta giúp ngươi băng bó"
Thấy hắn không nói gì, Tịch Dao ngầm hiểu là hắn đồng ý, chỉ có điều, nam nhân này không biết ý sao?
"Ngươi...ngươi quay sang chỗ khác để ta thay y phục"
Nói xong hắn liền ngoảnh mặt vào trong, tâm trí cũng có chút hồi hộp. Nàng mau chóng mặc y phục, vội chạy đi lấy hộp sơ cứu. Đôi tay thuần thục rắc thuốc. Chỉ là vị nam nhân này, đau như vậy mà không hề có lấy một biểu cảm nhăn nhó, kêu đau cũng không.
"Quý danh?"
Câu hỏi của hắn cộc lốc vô cùng, tốt xấu gì cũng là đang giúp hắn, không thể hỏi tử tế hơn một chút sao
"Tịnh Dao"
Tịnh dịu dàng, trầm ổn. Dao trong dao cầm. Một cái tên rất đẹp.
"Còn ngươi"
Nàng tay vẫn băng bó cho hắn, chiếc miệng nhỏ không an phận hỏi quý danh của nam nhân trước mặt
"Trầm Nghị"
Để ý kĩ, đai thắt lưng hắn còn đeo thêm một chiếc ngọc bội điêu khắc tỉ mỉ chứ 'Vương'
Thiết nghĩ, hắn có thể là một vương gia, chỉ biết, với dáng vẻ này, thân phận nhất định là không hề tầm thường.
Trầm Nghị lần đầu tiên thấy có người biết quý danh của mình lại không sợ hãi, cũng không hề có bất cứ một biểu cảm gì. Kể ra cũng lạ, hắn xông vào phòng nàng, nàng lại không hề la lối. Sắc mặt cũng chỉ biến đổi một chút.
Hắn cũng đã nghe qua, tiểu thư thừa tướng phủ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hoa gặp hoa nở, chim gặp chim hót.
Còn phải kể đến mái tóc màu vàng ánh kim bẩm sinh dù không phải người ngoại quốc. Thiên hạ tương truyền rằng, đây là điềm báo lành, vàng bạc đầy nhà, chất đống.
Mới đầu hắn chỉ nghĩ lời đồn phóng đại quá mức. Gặp mới biết, những lời đó một chút cũng không phóng đại.
"Ngươi biết quý danh của ta, còn không hành lễ sao?"
Cả thiên hạ này, ai mà không biết Tam hoàng tử nổi tiếng tàn độc, vô tình. Hắn còn trẻ lại chinh chiến sa trường nhiều năm, lập nhiều chiến công lớn cho Tân quốc. Nói cách khác, nhờ có Trầm Nghị, giang sơn này mới mang họ Trầm.
Bất quá, nàng lại không phải người ở đây, sao có thể ngộ được hắn là ai?
"Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng, tóc ta nước còn đọng đã phải ngồi băng bó cho ngươi. Hành lễ cái gì chứ?"
Nàng đến từ thế kỉ 21, lời nói không tránh được những câu từ lỗ mãng. Sao có thể ăn nói uyển chuyển như những thiên kim tiểu thư khác được.
"Tịnh Dao, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ"
*Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ: có duyên gặp lại*
Nói xong hắn liền trèo của sổ chạy vụt đi mất
Dao Dao cũng dần thu lại ánh mắt bất ngờ, nhanh chóng ngồi vào bàn trang điểm, cầm khăn lau thuần thục bóp vào tóc.
Đôi mắt lung linh ý nhìn hình ảnh phản chiếu trên gương. Nàng cũng không thể ngờ tới, vị thiên kim tiểu thư thừa tướng này lại có mái tóc vàng ánh kim y hệt nàng, hơn nữa khuôn mặt này cũng không khác nàng bên kia một tấc nào.
Trùng hợp như vậy sao? Hay là nói, đây chính là nàng.
Nhưng dù có thế nào đi nữa thì nàng cũng phải tìm cách trở về.
Ở cái thời đại này, với thân phận vị thiên kim thừa tướng phủ. Không sớm thì muộn cũng sẽ bị gả cho hoàng thất quý tộc làm một món đồ lợi ích. Một nữ nhân mang tư tưởng của thế kỉ 21 sao có thể để yên ngầm chịu đựng truyện này.
Nàng phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, ít nhất là thừa tướng phủ. Như vậy mới có thể bảo đảm bình an.
---