P/s: Đây chỉ là một mẩu ngoại truyện nhỏ về cuộc sống của chị nhà trong thâm cung. Không phải chính văn.
-----
Trầm Nghị luôn đau đáu nỗi sợ Tịnh Dao sẽ bỏ trốn, phiền não vô cùng. Trừ những lúc phải thượng triều, gặp quan thần, hắn luôn dính lấy nàng.
Tịnh Dao lại không mấy thích thú về việc này, ngược lại còn khó chịu song lại không muốn nói ra.
Hắn ghé qua tẩm cung của nàng mỗi đêm, cùng nàng hoan lạc không rời. Không chỉ trong cung, cả thiên hạ đều đồn thổi rằng Trầm Nghị là một bậc đế vương thâm tình, độc sủng Tịnh Dao.
Nhưng lại không một ai dám nói Tịnh Dao là yêu cơ hại quốc.
Hậu cung của Trầm đế rất trống trải. Cùng lắm chỉ có nàng cùng ba vị phi tần.
Nàng thấy vô cùng thương tiếc cho bọn họ, chỉ vì là quân cờ chính trị mà bị giam ở thâm cung. Mặt hoàng đế còn chưa được gặp, đừng nói tới việc được sủng.
Nhưng bọn họ cũng rất an phận, chỉ cần được sống yên ổn, ăn ngon mặc đẹp. Cái gì mà sủng ái, cái gì mà tình yêu họ đều không cần.
Mà Tịnh Dao cũng không hề thèm muốn sự sủng ái, tình yêu méo mó của Trầm Nghị. Tình yêu độc chiếm đến đáng sợ.
"Dao Dao, lại đây"
Trầm Nghị ngồi trong thư phòng xử lý đống tấu chương, môi mỏng sai bảo nàng phải đi qua chỗ hắn.
Nàng nắm chặt góc váy, tâm trí không vững. Nàng không hề muốn qua đó chút nào, thể nào hắn cũng sẽ chiếm tiện nghi của nàng.
Hắn chỉ cần liếc một cái, tất cả các tì nữ, nô tài trong thư phòng liền hiểu ý lui xuống, chậm rãi khép cửa.
"Nàng đừng để trẫm phải nói lần hai!"
Đôi ngươi hắn vẫn lạnh lùng như vậy nhìn Dao Dao. Dao Dao biết, nếu không làm theo, hắn sẽ làm nàng ngay tại đây.
Tịnh Dao không cam tâm ngồi vào lòng hắn, cảm giác khó chịu sực lên não. Đôi ngài nhíu lại nhìn nơi khác
"Dao Dao, nàng không chú tâm"
Trầm Nghị luồn chiếc lưỡi đinh hương vào trong cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng, nàng ngồi trong lòng hắn vốn đã khó chịu nay còn khó chịu hơn. Một bàn tay to lớn hắn đỡ lấy eo nàng, bàn tay còn lại không an phận sờ mó nơi bồng đào căng mọng trắng trẻo.
Không thể phủ nhận rằng Trầm Nghị hôn rất tốt, chỉ một lúc thôi đã khiến mặt nàng đỏ như trái cà chua. Chiếc lưỡi luồn lách trong khoang miệng làm nàng chỉ biết ô ô đùn đẩy hắn ra.
Hắn không biết xấu hổ còn cởϊ áσ ngoài của nàng ra để lộ xương quai xanh còn một chút vết tích của cuộc hoan ái đêm qua.
Nụ hôn của Trầm Nghị vừa buông ra, Tịnh Dao thừa cơ hít lấy hít để, đôi môi nhỏ thở hồng hộc, đôi ngươi to tròn long lanh nhìn hắn đầy căm phẫn.
"Ngươi bị điên sao?"
Tịnh Dao không nhịn được mà mắng hắn một câu, hắn cũng không vừa, không nói gì liền cúi xuống đánh dấu vào cổ nàng.
Hắn được một phen thỏa mãn, đôi môi mỏng cười không thôi liền ôm nàng chặt nàng vào lòng tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nàng cũng không hề có hứng thú với đống tấu chương nhàm chán này, xem hắn phê duyệt tấu chương được một khắc liền ngủ không biết trời đất. Chỉ trách ngồi trong lòng nam nhân này quá đỗi ấm áp, làm nàng buồn ngủ.
Trầm Nghị nhận thấy được hơi thở đều đều của nàng, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi liền bế nàng về tẩm cung.
Hắn ôm nàng chặt vào lòng, chiếc chăn thêu họa tiết long phượng được hắn đắp cẩn thận lên người Tịnh Dao. Bàn tay to lớn vân vê mái tóc vàng ánh kim câu hồn của nàng.
Có thể nói, hắn là yêu mái tóc đặc biệt này của nàng hơn bất kì loại vàng bạc châu báu nào.
Đôi ngươi Trầm Nghị không an phận liếc xuống khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, sợ rằng khi ai đó nhìn thấy thứ dung mạo mê người này, đều sẽ muốn chiếm lấy nó.Hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn nàng vài cái.
Nhưng như vậy là không đủ! Hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn nàng.
Bàn tay to lớn của hắn không tự chủ được mà lột sạch y phục trên người nàng. Cảnh xuân hiện ra trước mắt hắn, thân hình mảnh mai, trắng nõn như tiểu yêu tinh câu dẫn người của nàng làm tiểu đệ của hắn thức giấc.
Trầm Nghị không thể đợi được nữa, nếu đợi nữa, hắn sẽ nổ tung mất. Tiểu Dao cảm nhận được thứ gì đó tiến phập vào thân dưới liền trợn mắt thức giấc.
"Trầm Nghị, ngươi là đồ điên! Đồ động dục!"
Chiếc miệng nhỏ xinh xắn của nàng không ngừng phát ra những câu chửi thốt.
Nhưng hắn dường như chả để tâm mà tiếp tục hành hạ luật động thân dưới với lực đạo nhanh đến đáng sợ.
"Trẫm yêu nàng! Nếu một ngày nào đó nàng rời đi, trẫm sẽ không sống nổi"
Nước mắt nàng không tự chủ mà rơi ra từ khóe ngươi, sao lại đến bước đường này chứ?
"Hức... ngươi là đồ biếи ŧɦái... ư... cầm thú...a"
Hắn dường như không biết điểm dừng, như thể nàng càng chửi mắng hắn, hắn sẽ càng luật động mạnh hơn.
Trầm Nghị cứ như vậy ăn sạch sẽ nàng, để lại trên cơ thể nàng vô vàn dấu vết hoan ái.
"Nàng là của trẫm, của mình trẫm thôi"
___________
Xin chào các bạn độc giả, đây là bộ truyện đầu tay của mình, và có vẻ như nó vẫn chưa được nhiều sự đón nhận, mình vẫn đang cố gắng hết năng suất để viết. Tay viết mình còn non, có chỗ cần sửa đổi thì các bạn cứ góp ý vào phần cmt. Đừng ngại cho mình một sao làm động lực tinh thần nhé!