Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 34: Câm? (1)




Editor: camanlwoibieng

---------------%-----------------

Tiêu Tử Nghĩa lau sạch sẽ thanh kiếm, đem khăn lụa dính máu bỏ vào trong ngực, quỳ thẳng trước người Lý Thanh Vân, khuôn mặt nghiêm túc: "Nơi này không nên ở lâu, thỉnh bệ hạ di giá* trở về doanh trướng! Thần sẽ tiếp tục kiểm tra xung quanh còn có nguy hiểm hay không."*đi bằng xe của vua thời xưa

"Tiêu Tướng quân vất vả rồi." Lý Thanh Vân tâm đặt vào đội binh mã chi viện Độc Cô Ly, y một thân một mình, nếu gặp phải ám sát hay nguy hiểm gì, chỉ sợ cho dù là Đại La thần tiên cũng khó thoát.

Suy nghĩ một chút, Lý Thanh Vân bảo Lục Hoa đỡ hắn dậy, giọng nói hơi trầm. "Lục Tiểu Hoa, mang cô đi tìm A Ly."

"Bệ hạ, nô tài đã phái người đi tìm." Lục Công công nói gì cũng không để Lý Thanh Vân lâm vào hiểm cảnh một lần nữa. Đỡ Lý Thanh Vân muốn dẫn hắn về doanh trướng, đau lòng muốn chết, "Ngài nhìn cái chân này của ngài xem, không thể đi nổi nữa."

Trong mắt Phượng Của Lý Thanh Vân nhiễm lo lắng, "Cô muốn nhìn thấy A Ly bình an vô sự"

Tiêu Tử Nghĩa vội vàng nói: "Chúng thần nhất định cố hết sức tìm người, kính xin bệ hạ nhanh chóng trở về nơi an toàn."

Lý Thanh Vân hoàn toàn không nghe, "Lục Tiểu Hoa, đem ngựa của cô tới đây."

Lục Công công thấy khuyên bảo không có hiệu quả. Trực tiếp quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Bệ hạ! Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, ngài không thể vì một người nam nhân có cũng được mà không có cũng chẳng sao, để cho mình lại rơi vào nguy hiểm a!" Hắn lau nước mắt, thật cẩn thận nhắc đến Đoàn Quý phi, "Quý phi nương nương nếu biết ngài như vậy, sợ là sẽ đau lòng."

"Ngươi không cần lấy mẫu phi của cô ra." Lý Thanh Vân sắc mặt hơi tái nhợt, ngữ khí tuyệt đối, "Cô tin bất luận cô đưa ra quyết định gì, bà ấy đều sẽ ủng hộ cô vô điều kiện." Dừng một chút, hắn nói, "Cô thích Độc Cô Ly, muốn hắn được bình an, không thẹn với lòng!"

Hắn nói một tràn, khiến Lục công công á khẩu không nói nên lời

Lục Công công bất đắc dĩ lau nước nơi khóe mắt, thở dài một hơi. Tóc mai của hắn dần dần chuyển sang màu trắng. Vị Công công lớn tuổi này nhận mệnh đứng dậy, trong mắt tràn ngập áy náy, nói: "Bệ hạ, nô tài không thể để ngài đi tìm Độc Cô Ly."

"Ngươi nói gì? Lý Thanh Vân lạnh lùng nheo mắt lại

"Bởi vì Độc Cô Ly nhất định phải chết!" Mặt mày Lục Công công hiện lên vẻ hung ác, khi nhìn về phía Lý Thanh Vân, ánh mắt vừa yêu vừa thương, hết thảy chỉ trong nháy mắt -- Không đợi Lý Thanh Vân kịp phản ứng, Lục Công công liền lấy tay đánh ngang vào cổ Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân không hề phòng bị, trước mắt tối sầm, thẳng tắp ngã lên người Lục Công công.

Lục Hoa thở dài, "Bệ hạ, nô tài xin lỗi ngài, ngủ một giấc dậy, ngài trừng phạt nô tài như thế nào cũng được." Hắn từ ái vuốt ve sợi tóc của Lý Thanh Vân, giống như là đang vuốt ve con trai ruột của mình vậy. Xuyên thấu qua gương mặt Lý Thanh Vân, không khỏi nhìn thấy Đoàn Quý phi, không kìm được nước mắt.

Nương nương, nô tài nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ hài tử của người, cũng sẽ coi nó như con ruột của mình, tuyệt đối sẽ không để cho nó chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Tiêu Tử Nghĩa thấy Lục Hoa to gan làm bậy như thế, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt: "Lục Công công! Ngươi làm gì vậy?!"

Lục Hoa ánh mắt âm u: "Tiêu Tướng quân không cần hỏi nhiều, yên tâm hộ tống bệ hạ trở về doanh trướng đi!"

Tiêu Tử Nghĩa nhận lệnh tiếp nhận Lý Thanh Vân, hỏi: "Độc Cô công tử kia..."

Lục Công công lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Nghĩa, người kia liền hiểu được cái gì.

Lục Hoa không muốn nói nhiều với Tiêu Tử Nghĩa.

Tiêu Tử Nghĩa người này giữ chức vụ công tâm, tính tình quá mức cương trực công chính, rất nhiều chuyện đều phân biệt đâu ra đấy, thị phi không phải đen thì tức là trắng.

Hắn ta không phải là một đối tác tốt. Đương nhiên -- Chỉ cần hiện tại hắn có thể bảo vệ bệ hạ, thì chính là minh hữu hợp tác có giá trị nhất.

Tiêu Tử Nghĩa tâm như giở trò, cũng không tiện hỏi thêm nữa. Hắn cõng Lý Thanh Vân hôn mê, nhảy lên lưng ngựa, mang theo đại quân, một đường phi nước đại.

Dưới bóng đêm bên trên Vân Hồ Sơn, dã thú ẩn núp, sát khí trùng điệp, nguy cơ tứ phía.

Mặt trăng một lần nữa xuất hiện từ những đám mây đen, phản chiếu bóng những đen lượn lờ khắp núi.

Trong Vân Hồ Sơn, hai nhóm quân đội tổ chức tiến công bất ngờ phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời ở nơi đây, có người đột nhiên phóng hỏa trên núi, thế lửa nháy mắt bao trùm toàn bộ rừng cây Vân Hồ Sơn, tràn ngập khắp không trung. Sự yên tĩnh của bóng đêm bị khuấy nát, bốn phía đều là tiếng kinh hãi hô to.

Ánh lửa chiếu sáng khắp bầu trời.

Đột nhiên!

Một mũi tên bắn trúng bả vai Tiêu Tử Nghĩa.

Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa trắng bệch, bả vai truyền đến đau nhức. Hắn không rảnh bận tâm đến mình, vội vàng che chở Lý Thanh Vân đang hôn mê phía sau, rút cung tiễn ra, tai nghe tám hướng, xuyên thấu qua ánh lửa quan sát người bắn ám tiễn từ bốn phía.

Trên sườn núi xa xa, ngọn lửa phản chiếu bóng dáng và khuôn mặt của người đứng.

Người nọ mặc cẩm y, mái tóc đen xõa dài, dung mạo tuấn mỹ đoan chính, ánh mắt lại giống như dã thú hung ác.

Đó là...

Tiêu Tử Nghĩa kinh ngạc chớp mắt một cái: "Là Ngũ Vương gia Lý Túc!"

Ngũ Vương gia hắn không phải đã bị nhốt trong Phủ Thân Vương, cả ngày điên điên khùng, không được ra ngoài sao?!

Tiêu Tử Nghĩa cắn răng, chĩa cung tên về phía Lý Túc, ánh mắt tinh chuẩn, lộ ra hung quang, tư thế tất yếu là một kích mất mạng. Nếu lúc này để Lý Túc sống sót, hắn nhất định sẽ gây hại đến tính mạng của bệ hạ sau lưng.

Một mũi tên bắn ra--

Một mũi tên bất thình lình bắn bay mũi tên của Tiêu Tử Nghĩa. Mũi tên kia âm hiểm lướt qua gương mặt Tiêu Tử Nghĩa, vẽ lên mặt Tiêu Tử Nghĩa một đường máu.

Tiêu Tử Nghĩa sợ hãi, nhìn về phía mũi tên đính vững vàng trên cành cây.

Phía trên mũi tên có khắc hình một đám mây.

Trong Cửu Châu, chỉ có một đại gia tộc đúc cung tiễn mới khắc được hình như vậy, trong thiên hạ, cũng chỉ có một người mới có thể có tiễn thuật độc nhất vô nhị như vậy.

Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ - Bạch Cảnh Sách.

"Vị Bạch gia này không phải rất nhiều năm chưa từng xuất quan sao? Sao lại xuất hiện ở Ung Quốc, còn tham dự cuộc chính biến của hoàng thất Ung Quốc. Hắn tại sao lại trợ giúp Lý Túc?"

Vô số nghi vấn không dám tin chiếm cứ trong lòng Tiêu Tử Nghĩa.

Nhưng hắn không rảnh bận tâm đến những thứ này, chỉ toàn lực che chở bệ hạ kim tôn ngọc quý phía sau, một đường giục ngựa chạy như điên đến nơi an toàn.

Lý Túc gắt gao nhìn chòng chọc vào bóng dáng Lý Thanh Vân dưới chân núi cách đó không xa, ánh mắt giống như gai độc, giọng nói hung ác phát ra: "Bạch Nhị gia, nếu đã nói giúp ta, sao lại không giết hắn!"

Bạch Cảnh Sách mặc trường bào màu đen, đứng trước gió, tay cầm cung tên, ánh mắt như đuốc, mày kiếm mắt sáng, ngữ khí kiêu căng: "Vương gia, tại hạ đã nói qua, Bạch Cảnh Sách ta chỉ giúp Vương gia khuấy đảo thế cục hoàng thất Ung Quốc, làm suy yếu hoàng quyền của Lý Thanh Vân -- Nhưng không có nghĩa vụ giúp thí quân soán vị! Ngài muốn loại bỏ cái đinh trong mắt này, xin hãy tự mình làm đi."

Lý Túc ngại cái danh đệ nhất thiên hạ thần xạ thủ của Bạch Cảnh Sách không dám phát hỏa.

Hắn cười lạnh nói: "Hồ Bùi kia thật sự là vô dụng! Bổn vương muốn để cho hắn giết Lý Thanh Vân, hắn lại nghe theo lời quỷ quái kia, cuối cùng chết ở Vân Hồ Sơn, thật sự là đáng đời!"

Bạch Cảnh Sách từ chối cho ý kiến -- Thần sắc hắn bình tĩnh, trường cung trong tay chỉ thẳng về phía Lý Thanh Vân. Trong lòng đã có sát khí. Hắn cũng rất muốn giết tên Ung Quốc đế vương tàn bạo ngu dốt này. Một hôn quân như vậy, giết hắn, thiên hạ sẽ thái bình!

Nhưng bạn tốt của hắn không cho hắn giết Lý Thanh Vân, thật không biết bị cái gì mê hoặc tâm trí.

Chỉ cần Ung Quốc đế quân Lý Thanh Vân chết, hết thảy không phải đều kết thúc sao?

Bạch Cảnh Sách không thể nào hiểu được.

Hắn đem mũi tên chĩa vào cổ Lý Thanh Vân, cung tiễn trong tay chậm chạp không bắn ra ngoài. Sát khí đã ngưng tụ ở trong mắt, sau đó ngưng tụ thành một đạo sát ý thực sự.

Bỗng dưng -- Mũi tên trong tay Bạch Cảnh Sách bắn thẳng về phía Đại Tướng quân Ung Quốc Tiêu Tử Nghĩa.

Tiễn vô hư phát, có thể nói là thần tiễn!

Sau lưng Tiêu Tử Nghĩa lại trúng một mũi tên.

Hắn liền phun ra một ngụm máu, cắn răng, nghĩ thầm thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ quả nhiên danh bất hư truyền!

Một mũi tên khác! Hai mũi tên! Ba mũi tên! ...... Không lệch một tiễn, bắn về phía các sĩ quan binh lính hộ tống chung quanh, mỗi một mũi tên đều bắn chính xác vào ngực binh lính, đem nhóm quân kia đánh tan.

Bạch Cảnh Sách dường như giết đến đỏ mắt.

Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa trắng bệch, cuồng phong gào thét bên tai, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Vân đang mê mang sắp tỉnh, thấp giọng nói: "Bệ hạ, ngài nhất định phải sống!"

Lý Thanh Vân ý thức mơ màng màng, hắn theo bản năng nắm chặt xiêm y của Tiêu Tử Nghĩa.

Tiêu Tử Nghĩa vội vã xuống ngựa, để Lý Thanh Vân một mình trên lưng ngựa.

Tay hắn thúc ngựa một cái, con ngựa gào thét, trong nháy mắt cõng Lý Thanh Vân lao nhanh về phía trước!

"Các ngươi, đuổi theo! Bảo vệ bệ hạ!" Tiêu Tử Nghĩa phái ra một đội tinh nhuệ nhất của hắn đi bảo vệ Lý Thanh Vân.

Còn hắn thì rút kiếm ra, dẫn dắt nhóm quân đội còn lại, tấn công lên sườn núi phía trước.

Bạch Cảnh Sách lau chùi cung tiễn hoa lệ, ánh mắt kiêu căng, nhẹ nhàng nhếch môi. Một giây sau, mũi tên của hắn nhắm nay phương hướng Lý Thanh Vân rời đi hung hăng bắn một mũi tên!

Bắn chuẩn không thì hắn không biết, dù sao Lý Thanh Vân có thể sống sót hay không, thì cứ xem tạo hóa của chính hắn đi.

Bạch Cảnh Sách nhớ tới bạn thân đã nhiều lần nhấn mạnh trong phong thư: Không thể đả thương Lý Thanh Vân.

Hắn cười nhạt, đã khi nào nhìn thấy người nọ đối đãi với ai mềm lòng?

Người như Lý Thanh Vân nên chết không có chỗ chôn! Chỉ bằng những chuyện hắn đã làm với bạn tốt của mình, Bạch Cảnh Sách cũng không muốn dễ dàng buông tha vị đế vương Ung Quốc này!

Một mũi tên kia, tốt nhất là nên đoạt luôn mạng của hắn.

Lý Túc nói: "Bạch Nhị gia, quân đội của Tiêu Tử Nghĩa tấn công đến đây rồi."

Bạch Cảnh Sách nói: "Ta chỉ phụ trách bắn tên, không phụ trách chỉ huy tác chiến."

Trên Vân Hồ Sơn, nhiều thế lực tập kết, sát ý nổi lên tứ phía, lửa lan tràn trên bầu trời.

Một cuộc đảo chính ở Ung Quốc lặng lẽ bắt đầu.

---------------%-----------------

Một mũi tên bắn vào lưng ngựa, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Nếu mũi tên này bắn chuẩn hơn một chút, Lý Thanh Vân sẽ thật sự mất mạng.

Hắn cũng trong nháy mắt tỉnh táo lại, thấy rõ thế cục trước mắt.

Hắn lập tức hiểu được, trận chiến tranh đoạt này tất không đơn giản như bề ngoài! Cuộc vây giết ở Vân Hồ Sơn lần này, là một cái đầm nước vừa bẩn vừa loạn, không biết có bao nhiêu thế lực tham dự trong đó, lại có bao nhiêu người muốn hắn chết?! Một lần đảo chính như vậy, tuyệt đối không đơn giản.

Ai trung ai gian?

Trong lúc Lý Thanh Vân đang suy nghĩ, con ngựa đã ngã xuống đất, không nhúc nhích, chết dưới mũi tên của thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ.

"Bệ hạ! Ngài không sao chứ?!"

Tiểu Tướng quân che chở Lý Thanh Vân khẩn trương quỳ xuống nhìn hắn.

Lý Thanh Vân nhìn thoáng qua ánh lửa cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua bóng đêm đen kịt phía trước, kéo chân bị thương, vươn tay, "Đỡ cô đứng lên."

"Vâng." tiểu Tướng quân kia đỡ Lý Thanh Vân đứng lên, cùng nhau giục ngựa đi về nơi an toàn.

Vân Hồ Sơn có địa hình rộng lớn. Tây thông Ung Quốc, nối với Chu Quốc, Nam thông quốc gia dị tộc xa xôi nhất. Có thể nói là dãy núi nhất nhì tại Cửu Châu, cho nên mới bị Ung Quốc chiếm làm nơi sắn bắn, cũng là cứ điểm trọng yếu của chiến tranh, ở chỗ này đào mệnh, không khác gì đang chạy trốn dưới lòng bàn tay.

Phía trước, một đội quân chậm rãi đi tới.

Tiểu Tướng quân kia sắc mặt thay đổi, không biết phía trước là địch hay là bạn, rút kiếm ra, thủ thế chờ đợi.

"Ha ha! Ta tưởng là ai?! Hóa ra là bệ hạ tôn quý a, Hồ Thủ phụ giết vua không thành, ngược lại để cho thần bắt được."

Tên cầm đầu nhóm người cường tráng như trâu, mặt mũi đầy râu, tay cầm đại đao. Người này là võ tướng, đầu óc đơn giản, hắn là tướng lĩnh một phương trông coi bãi săn Vân Sơn, tên Hàn Thịnh.

"Ngươi tuân theo mệnh lệnh của ai đến giết cô?" Lý Thanh Vân lạnh lùng nhìn Hàn Thịnh.

Hàn Thịnh cười lạnh nói: "Thần tuân theo mệnh lệnh của Tam Vương! Giết chết hôn quân, nâng đỡ minh quân mới thượng vị!"

Lại là Tam Vương--

Lý Thanh Vân liếc nhìn hắn.

"Bệ hạ không lo lắng cho đại mỹ nhân Độc Cô công tử bên cạnh ngài sao?"

"Hắn thế nào rồi?!" Lý Thanh Vân trong nháy mắt thất thần.

"Hắn ấy à..." Hàn Thịnh cười ha ha, "Lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn, Độc Cô Ly đã bị người của Lý Hoằng và Lục Công công dùng khói đầu độc cả tay và mắt! Hiện giờ hai mắt mù lòa, thân trúng tên độc, tình huống rất không tốt! Trùng hợp thay, ta cũng đi lên để bổ sung cho hắn một vài nhát dao! Chậc chậc chậc, thật sự là đáng thương a, chỉ tiếc vẫn là để cho Độc Cô Ly chạy trốn rồi."

Lý Thanh Vân nắm chặt góc áo, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập.

Tiểu Tướng quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tên nghịch tặc này, đừng hòng quấy nhiễu tâm trí bệ hạ!"

Hàn Thịnh cười lạnh một tiếng, không nói nhảm với bọn họ nữa, để cho quân đội bên cạnh trực tiếp tấn công.

Hai quân đối chiến, sát ý đằng đằng, binh khí sắt lạnh giao nhau, trong nháy mắt tử thương vô số, máu chảy thành sông.

Tiểu Tướng quân che chở Lý Thanh Vân thấy tình thế không ổn, nhanh chóng để Lý Thanh Vân cưỡi ngựa rời đi.

Lý Thanh Vân vuốt ve lưng tiểu Tướng quân kia,  liền thấy trên tay đầy máu: "Ngươi chảy máu."

Sắc mặt tiểu Tướng quân tái nhợt: "Có thể bảo hộ bệ hạ, chính là tín ngưỡng của mạt tướng, chút thương tích này không tính là gì."

Quân đội phía sau trong nháy mắt liền đuổi theo, sát khí ở bừng bừng--

Giọng nói của Lý Thanh Vân hơi ngắt quãng: "Ngươi tên là gì?"

"Mạt tướng tên là Nạp Lan Ý!"

"Thì ra là người của Nạp Lan gia." Lý Thanh Vân khẽ cười một tiếng.

Nạp Lan Ý giục ngựa phóng nhanh, những người phía sau thừa thắng truy kích, theo sát không rời, hiện giờ thế cục không ổn, nếu tiếp tục chạy trốn như vậy, chỉ sợ bệ hạ khó thoát khỏi cái chết.

Hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch: "Thưa bệ hạ, có lẽ lần này phải để ngài một mình rời đi trước, ngài không cần quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước! Mạt tướng vì ngài, thề chết bảo vệ con đường này!"

----------------%-----------------Editor: Eoo~ chương này nó dài quá nên t tách đôi ra cho kịp tiến độ, chứ edit hết một lần hông có nỗi ༎ຶ‿༎ຶ.