Editor: camanlwoibieng
----------------%-----------------
"Điều này sao có thể?"
Đoàn Sơ Liễu khó tin nhìn Lý Thanh Vân, lại chuyển ánh mắt về phía Tiêu Tướng quân Tiêu Tử Nghĩa đang quỳ trên mặt đất. Tuy không muốn tin, nhưng tất cả những điều trước mắt làm cho cô không thể không hiện lên một ý nghĩ hoang đường-- Cửu Nhi thiện lương trong lòng cô, lại là quân vương Ung Quốc ngu ngốc tàn bạo không biết xấu hổ mà cô luôn căm hận.
Điều này làm sao có thể được?
Cửu nhi thuần thiện như vậy.
Bạo quân Lý Thanh Vân lại âm ngoan tàn nhẫn như vậy.
Hai người này vô luận như thế nào cũng không thể liên hệ với nhau được.
Tiêu Tử Nghĩa nhíu mày, cảnh giác nhìn Đoàn Sơ Liễu và Thẩm Kỳ.
"Bệ hạ, hai nữ tử này có cần giết diệt khẩu không?"
Vị chiến thần Tướng quân của Ung Quốc này dùng ánh mắt khát máu vạn phần nhìn về phía hai nữ tử vô tội, một khắc kia, Đoàn Sơ Liễu cùng Thẩm Kỳ thật sự tin rằng Tiêu Tử Nghĩa sẽ giết các cô.
Ánh mắt Đoàn Sơ Liễu rưng rưng, từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn lý Thanh Vân. Cửu Nhi sẽ giết họ chứ? Hắn thật sự giống như lời đồn bên ngoài thị sát tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác sao?
"Không cần." Lý Thanh Vân giọng nói khàn khàn, ra lệnh, "Tiêu Tướng quân ra ngoài canh giữ đi, ta muốn nói chuyện với các nàng."
"Vâng."
Tiêu Tử Nghĩa nghe vậy, lập tức đứng dậy ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
Hắn nhìn quân đội Ung Quốc bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài của khách điếm, sau đó rút trường kiếm ra, ngữ khí âm hàn: "Tiểu nhị, ngươi nếu không muốn chết, không muốn cả bị nhà diệt, thì đem chuyện hôm nay nuốt vào trong bụng, nếu không..."
Sự uy hiếp của Tiêu Tử Nghĩa khiến tiểu nhị rùng mình một cái.
Tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, biết rõ mình giờ phút này biết được bí mật vô cùng lớn, rất có khả năng sẽ bị giết người diệt khẩu. Nhưng hắn trên có già dưới có nhỏ, tuyệt đối không thể bởi vậy mà mất mạng! Hắn nhìn bội kiếm bên hông binh lính, hai tròng mắt rưng rưng, rút bội kiếm ra, đem đầu lưỡi của mình cắt đứt. Sau đó cả mặt đầy máu quỳ xuống, cầu xin vị đại tướng quân bất chiếnkhả chiến bại này tha mạng cho hắn.
"Cút đi!" Tiêu Tử Nghĩa thấy hắn thức thời như vậy, liền thả tiểu nhị kia rời đi.
Sau đó, Tiêu Tử Nghĩa ra lệnh mang tất cả quân đội Ung Quốc bao vây nơi này. Cả người đầy mùi máu tươi ngồi trước cửa, giống như chó săn hung ác trông nhà canh giữ chủ nhân.
Nhưng mà tên chó săn cả người đều là mùi máu tanh, lại nhớ tới chủ nhân vừa rồi đuôi mắt phiếm hồng, giọng nói khàn khàn, bộ dáng câu nhân, tự dưng sinh ra vài phần tâm tư muốn phạm thượng.
Trong phòng--
Lý Thanh Vân mặc xong quần áo Đoàn Sơ Liễu cởi ra từ trên người Bạch Cảnh Sách, lúc đứng dậy, đau đớn ở nơi nào đó khiến hắn hít một ngụm khí lạnh. Trên người hắn vẫn còn lưu lại khí tức bị Độc Cô Ly xâm phạm đêm qua, lại bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa bị Bạch Cảnh Sách ép buộc, giờ phút này tóc mực tán loạn, đuôi mắt ửng đỏ, quả thực không giống một cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng.
Ngược lại càng giống như bị quan to hiển quý nuông chiều độc chiếm.
Kiều diễm khinh sắc, đủ khiến nam nhân sinh ra ác niệm xuân dục.
Lý Thanh Vân nhìn về phía Bạch Cảnh Sách đầu đầy máu tươi đang nằm trên mặt đất ngất xỉu, nhịn không được liền tiến lên đạp hắn mấy cước để trút giận. Đến khi thấy trên người Bạch Cảnh Sách toàn là dấu chân của mình, Lý Thanh Vân mới cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Mặc dù trong lòng Đoàn Sơ Liễu có một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao, nhưng giọng nói của cô vẫn ôn nhu như trước, sợ dọa Lý Thanh Vân, "Cửu Nhi, ngươi thật sự là Lý Thanh Vân sao?"
"Đúng vậy." Lý Thanh Vân nói, "Ta là Lý Thanh Vân, cũng là Cửu Nhi."
Hốc mắt Đoàn Sơ Liễu đỏ lên: "Ta tin ngươi nhất định không phải cố ý lừa gạt chúng ta."
Lý Thanh Vân kinh ngạc nhìn Đoàn Sơ Liễu một cái. Hắn vốn tưởng rằng Đoàn Sơ Liễu sẽ khiếp sợ, sau đó bắt đầu xa lánh hắn. Nhưng thái độ của Đoàn Sơ Liễu từ đầu đến cuối vẫn như cũ, giống như thời khắc này, hắn vẫn là Cửu Nhi cần được quan tâm chăm sóc.
Lý Thanh Vân dừng một chút, nói, "Ta là Cửu Hoàng tử của Ung Quốc. Phụ hoàng cùng mẫu thân thích gọi ta là Cửu Nhi. Nên ta mới có cái nhũ danh Cửu Nhi này. Mẫu thân đặt tên cho ta là Thanh Vân, ý là bay thẳng tới tầng mây xanh chín vạn dặm."
"Như các ngươi thấy, ta là hôn quân khét tiếng ở Ung Quốc."
Tuy Đoàn Sơ Liễu vẫn không cách nào tiếp nhận những chuyện trước mắt. Nhưng cô vẫn xâu chuỗi sự tình với nhau-- Lý Thanh Vân chính là Cửu Nhi, Cửu Nhi là thánh tử của Mỹ Nhân tộc, như vậy Lý Thanh Vân đương nhiên chính là thánh tử của Mỹ Nhân tộc.
Cuộc đảo chính của Ung Quốc đời trước truyền khắp thiên hạ, có thể nói là vô cùng huyên náo.
Mọi người đều biết. Ung Quốc có một Đoàn Quí phi rất được nuông chiều, tính tình ngang ngược, không coi ai ra gì, hại nước hại dân... Chính là thánh nữ đời trước của Mỹ Nhân tộc.
Nàng vì nhi tử, bức chết Hoàng hậu, giết chết đích trưởng tử, giúp hài tử của mình lên ngôi vị Hoàng đế. Danh yêu phi Ung Quốc cũng từ đó mà thành-- Do vậy, các bách quan quần thần, dân chúng Ung Quốc đồng loạt dâng huyết thư vào cung thỉnh cầu ban chết yêu phi, thậm chí còn muốn ban chết cho con trai của yêu phi. Về sau, Đoàn Quý phi chết trong cung, thi thể thậm chí còn bị ném vào trong rừng cho sói hoang gặm cắn.
Bách quan quần thần đều nói: Yêu phi đã chết, Ung Quốc từ đây thanh minh.
Ai ngờ, người còn ác độc hơn so với Đoàn Quý phi, là nhi tử của nàng ta.
Năm đó trong triều đình Ung Quốc, Lý Thanh Vân giết hết Hoàng tử này đến Hoàng tử khác, giẫm lên núi thây biển máu được như ý nguyện ngồi lên vị trí người người quỳ lạy kính ngưỡng. Tình trạng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế cực kỳ thảm thiết, cho đến bây giờ, người trong thiên hạ nhắc tới đều là nghe mà biến sắc.
Không biết vì sao, Đoàn Sơ Liễu nhìn Lý Thanh Vân, lại tựa hồ hiểu được tình huống không ai biết năm đó.
Đại đa số Mỹ Nhân tộc tính tình ôn hòa nhu thuận, ngây thơ không hiểu thế sự, thuần khiết thiện lương giống như một tờ giấy trắng, thậm chí có người còn có chút nhát gan không dám nói chuyện với người khác.
Cũng chính vì Mỹ Nhân tộc chỉ có mỹ mạo, mới chọc cho người trong thiên hạ dòm ngó ngấp nghé.
Lý Thanh Vân thân là thánh tử, hắn phải nên xinh đẹp ngây thơ, vô tư lự, chứ không phải giống như lời đồn, âm ngoan tàn nhẫn, không có nhân tính, xa hoa dâm dật.
"Cuộc đảo chính vây bắt trên Vân Hồ Sơn lần này, là do Ngũ ca Lý Túc của ta, còn có A Ly, Bạch Cảnh Sách,... Có lẽ Lục ca Lý Huyền của ta cũng ở đây. Bọn họ âm thầm bày mưu muốn giết ta đoạt ngôi. Tóm lại, ta không cẩn thận cùng với A Ly lưu lạc đến đây, hai mắt hắn bị trúng độc không thể nhìn thấy, mà ta cũng bởi vì giúp hắn hút máu độc nên cổ họng mới không thể nói chuyện. Gây ra nhiều hiểu lầm như vậy. Khoảng thời gian này đa tạ Đoàn gia thôn đã chiếu cố ta."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân ảm đạm: "A Ly hai mắt bị mù, hắn không biết Cửu Nhi chính là ta. Ta cũng không muốn cho hắn biết, hy vọng các ngươi để bí mật này vĩnh viễn mục nát trong bụng. Đừng để ai biết."
Đoàn Sơ Liễu thần sắc hoảng hốt. Ký ức những ngày ở chung với Cửu Nhi từng chút từng chút hiện ra.
Độc Cô Ly nói đến chuyện lên kế hoạch hạ độc Lý Thanh Vân như thế nào, nói đến chuyện âm mưu ở bãi săn Vân Hồ Sơn như thế nào... Khó trách Cửu Nhi nghe xong liền mất hứng, khó trách Cửu Nhi tức giận đến khóc muốn rời đi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vì Độc Cô Ly mà ở lại, hết lần này đến lần khác.
Môi Đoàn Sơ Liễu tái nhợt, hàm răng còn có chút run rẩy, nhưng kiên định vô cùng: "Ngươi yên tâm! Chuyện này, ta cùng Tiểu Kỳ đều sẽ để nó thối rữa trong bụng, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài." Cô nhìn Lý Thanh Vân, muốn khuyên hắn cái gì đó, rồi lại cảm thấy mình nhất định khuyên không được, chỉ có thể lau khóe mắt ẩm ướt, "Cửu Nhi, lần này ngươi về hoàng đô Ung Quốc, tất nhiên hung hiểm vạn phần. Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách sợ là một lòng mưu tính muốn ngươi chết, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt hành tung của ngươi, tuyệt đối không cho Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách biết."
"Được." Giọng nói của Lý Thanh Vân có chút ôn nhu. "Đa tạ, Liễu Nhi cô nương."
Đoàn Sơ Liễu lau nước mắt, nói: "Thánh nữ Yến Nghi là cô cô của ta. Cô cô là mẫu thân của ngươi, ta lại lớn hơn ngươi, ngươi có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ."
Hai con ngươi Lý Thanh Vân ẩn đỏ, thoáng chần chờ nói: "Liễu Nhi...tỷ tỷ."
Người như hắn, cũng có thể có thân nhân sao?
Đoàn Sơ Liễu nghe thấy liền che miệng vừa khóc vừa cười, cô hỏi: "Chúng ta còn có thể gọi đệ là Cửu Nhi không?"
"Có thể." Lý Thanh Vân chậm rãi gật đầu.
Đoàn Sơ Liễu thổi phù một tiếng bật cười, dường như đã thả lỏng, cũng hoàn toàn tiếp nhận sự thật người trước mắt chính là Lý Thanh Vân. Sau khi nghĩ kỹ, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, nhìn Bạch Cảnh Sách nằm trên mặt đất, trong lòng nảy ra một kế.
"Cửu Nhi. Bây giờ đệ theo Tiêu Tướng quân hồi cung. Để lại một phần quân đội và giả vờ săn lùng chúng ta. Chúng ta sẽ tìm cách diễn kịch để qua mặt bọn họ." Đoàn Sơ Liễu suy nghĩ rất rõ ràng.
Lý Thanh Vân bảo Tiêu Tử Nghĩa tiến vào, bốn người cùng nhau sắp đặt trận truy sát này, sau khi phân công công việc xong liền nhanh chóng chia làm hai đường.
...
Mặt Trời lặn sau dãy núi phía Tây.
Trong một phiên chợ nhỏ dưới chân núi, quân đội Ung Quốc ầm ầm xuất hiện, bọn họ đuổi theo hai nữ tử yếu đuối, trên vai hai nữ tử còn mang theo một nam nhân đầu đầy máu chỉ mặc mỗi áo trong. Dân chúng ở chợ đều vội vàng né tránh, trong lòng sợ hãi, họ sợ đám lửa này đốt tới trên người mình.
Dưới vách núi.
Đoàn Sơ Liễu và Thẩm Kỳ cả người bẩn thỉu, chạy vào trong sơn động bên cạnh, đã thở hồng hộc chạy không nổi.
Thẩm Kỳ ghét bỏ đá Bạch Cảnh Sách đang ngất xỉu xuống hồ bẩn bên cạnh, phủi tay.
Quân đội Ung Quốc đuổi theo phía sau cũng làm bộ ngừng lại.
Tướng lĩnh cầm đầu chắp tay thở dài bên ngoài sơn động: "Đoàn cô nương, Thẩm cô nương, dựa theo chỉ thị của bệ hạ và Tướng quân, chúng ta đuổi theo đến nơi này liền có thể rời đi, hai vị cô nương nhất định phải chú ý an toàn."
Đoàn Sơ Liễu lau mặt, nói: "Được. Đa tạ tướng quân."
Dứt lời, quân đội bên ngoài liền năm tốp ba rời đi, thanh âm đứt quãng của vị tướng quân kia truyền đến: "Tra! Ta không tin tra không ra!!"
Đoàn Sơ Liễu tim đập như trống: "Tiểu Kỳ, lát nữa ta nhất định phải tìm cách gạt Độc Cô Ly mới được. Muội nhìn thi thể Cửu Nhi này xem có sơ hở gì không? Chúng ta cần thêm gì nữa?"
Thẩm Kỳ nói: "Đã hoàn toàn thay đổi, nhìn đoán không ra."
"Tiểu Kỳ, lát nữa chúng ta nhất định phải khóc lớn, nếu không Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách nhất định sẽ nhìn ra. Ta không thể để Cửu Nhi bị cản trở, nhất định không được..."
Thẩm Kỳ an ủi: "Có thể. Liễu Nhi tỷ tỷ, tỷ ngẫm lại xem, nếu Cửu Nhi thật sự chết rồi."
Chỉ nói một câu, không khí trong sơn động liền vô cớ bi thương.
Trong động lúc sáng lúc tối, sắc trời cũng dần ảm đạm.
Bạch Cảnh Sách cũng chậm rãi tỉnh lại, hắn xoa xoa cái ót đau nhức, đau đến mức hít sâu một hơi khí lạnh, khó chịu ngồi dậy, trước mắt vừa đen vừa tối, còn có tiếng khóc rất nhỏ của nữ nhân.
"Đây là đâu? Cái này..."
Bạch Cảnh Sách lảo đảo đứng dậy, lại vấp phải thứ gì đó, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Hắn tiến lên thử chạm vào xem đó là cái gì, liền đụng vào một cỗ da thịt lạnh lẽo lại mềm mại, còn dính máu.
Thi thể?!
Bạch Cảnh Sách đang muốn đá thi thể kia, Đoàn Sơ Liễu đột nhiên tiến lên ôm lấy thi thể, khóc đến khàn giọng lại tuyệt vọng, "Bạch Cảnh Sách! Ngươi tên khốn nạn này! Ngươi mang Cửu Nhi đi, còn muốn ép buộc hắn! Kết quả bị quan binh Ung Quốc đuổi theo, chúng ta chạy cả một đường, Cửu Nhi không cẩn thận ngã xuống vách núi, cứ như vậy mà chết!!"
Thẩm Kỳ thật sự không biết diễn xuất, khóc cũng khóc rất giả, chỉ có thể sắc mặt âm trầm, chỉ đứng ở một bên không nói câu nào.
"Bạch Cảnh Sách! Tất cả đều tại ngươi! Nếu như không phải do ngươi, Cửu Nhi cũng sẽ không chết! Tất cả đều tại ngươi!!" Đoàn Sơ Liễu vừa nói xong liền thật sự vừa khóc vừa đánh Bạch Cảnh Sách.
"Ngươi nói... cái gì?" Bạch Cảnh Sách giống như đang ở trong hầm băng, "Chết...chết rồi?"
Vừa dứt lời, bên ngoài sơn động liền có một thanh trường kiếm rơi xuống.
Ánh nến thắp sáng toàn bộ hang động.
Trưởng thôn Đoàn Hằng, Đoàn Khanh Khanh... Cùng tất cả Mỹ Nhân tộc đều sắc mặt tái nhợt đứng ở đó.
Đầu ngón tay Độc Cô Ly trắng bệch, siết chặt tường đá trong sơn động, một bộ bạch y nhiễm đầy máu tươi. Khuôn mặt y hoàn toàn không còn huyết sắc, nhưng vẫn giả vờ trấn định như trước, ánh mắt vô hồn, từng bước từng bước đi về phía trước.
Y không thể nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có thể dùng tai nghe lắng nghe thanh âm.
Tiếng khóc của Đoàn Sơ Liễu truyền đến.
Mỗi bước chân y đi cực kỳ nặng nề.
Đoàn Sơ Liễu ôm thi thể Cửu Nhi giả, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ly, không khỏi bị biểu tình giờ phút này của y dọa sợ tới sửng sốt.
Gương mặt y tái nhợt, đồng tử trống rỗng, người vốn vô dục vô cầu lãnh tâm lãnh tình, thời khắc này tựa như đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn lại có một túi da.
"Đưa hắn cho ta." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói.
Đoàn Sơ Liễu hô hấp trì trệ, dù biết đây là giả, vẫn không tự chủ được bắt đầu khổ sở.
Độc Cô Ly ôm lấy thi thể Cửu Nhi giả, hai tay không ngừng vuốt ve.
Đây là Cửu Nhi, Cửu Nhi của y.
Cứ thế là không còn rồi?
Lúc y hai mắt mù lòa có được Cửu Nhi, đến lúc hai mắt sắp khôi phục lại mất đi Cửu Nhi.
Huynh ruột bởi vì bị bệnh không kịp chữa trị mà chết trong ngày tuyết lớn kia được y tự tay chôn cất, y không có rơi lệ. Mẫu hậu ở trước mặt y đâm đầu vào cột tự sát máu bắn tung tóe tại chỗ, y cũng không có rơi lệ. Phụ hoàng muốn lấy danh nghĩa không rõ cùng dân chúng Tuyết Quốc dùng mọi phương pháp giết chết y, y càng không có rơi lệ.
Từ đầu đến cuối, y đều bảo trì một bức tường trong suốt thanh minh, lạnh lùng nhìn ngắm hết thảy yêu hận si mê của thế gian.
Nhưng, bây giờ thứ trượt xuống từ trên mặt là gì.
Trong lòng không hiểu sao truyền đến cảm giác hít thở không thông là vì cái gì.
Vì y sẽ mất Cửu Nhi sao?
Chẳng lẽ ý nghĩa y gặp Cửu Nhi chỉ có vậy sao?
Nỗi đau mất đi tình yêu, sống không bằng chết.
"Vì sao mùi hương trên người Cửu Nhi không thấy đâu." Ngữ khí Độc Cô Ly vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Năm ngón tay thon dài của y không ngừng vuốt ve thi thể.
Đoàn Sơ Liễu bị biểu tình của y làm sợ tới mức quên cả diễn kịch, chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: "Bởi vì, đó là người chết, Cửu Nhi từ trên vách núi rơi xuống, đã hoàn toàn thay đổi. Làm sao có thể còn có mùi thơm?"
"Cửu Nhi rõ ràng rất thơm." Độc Cô Ly hai mắt trống rỗng.
Bạch Cảnh Sách trong khoảng thời gian ngắn không tiếp nhận được kết quả như vậy, hắn không muốn tin Cửu Nhi một giây trước còn sinh long hoạt hổ, sao một giây sau liền chết rồi? "Ta không tin, ta không tin!!"
Hắn cắn răng một cái, chỉ vào Đoàn Sơ Liễu, oán hận nói: "Cửu Nhi chưa chết, là ngươi, là ngươi đang nói dối!"
Đoàn Sơ Liễu sửng sốt, lập tức đỏ mắt nhìn Bạch Cảnh Sách, tức giận mắng: "Ta có thể lấy sinh tử của Cửu Nhi ra làm trò đùa sao? Bạch Cảnh Sách, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi mang Cửu Nhi đi, ngươi nhưng thiếu chút nữa ở trong khách điếm ép buộc Cửu Nhi! Ngươi quả thực là tên hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!"
"Ta không phải cũng không làm đến cuối cùng sao? Cửu Nhi khóc, hắn khóc ta nào còn dám?!" Hốc mắt Bạch Cảnh Sách đỏ ngầu lớn giọng phản bác.
Đám người Mỹ Nhân tộc thậm chí ngay cả sơn động cũng không dám bước vào, ngồi xổm ở bên ngoài, một đám che mặt khóc. Nghe những lời này, ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Cảnh Sách đều mang theo địch ý.
"Ngươi muốn ép buộc hắn?" Độc Cô Ly thoáng khàn giọng nhưng thanh âm bình tĩnh thanh lãnh vẫn chậm rãi vang lên.
Bạch Cảnh Sách sắc mặt trắng bệch, hít sâu một hơi: "A Ly, ta..."
"Cửu Nhi sinh ra rất đẹp, ngươi muốn khi nhục hắn, đúng không?" Độc Cô Ly hai mắt vô thần lại cực kỳ trầm tĩnh.
"A Ly, ta không khống chế được bản thân mình, hắn sinh ra quá quyến rũ, ta không có cách nào khác." Bạch Cảnh Sách tức giận đập mạnh đầu mình.
"Ừm." Sắc mặt Độc Cô Ly hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bạch Cảnh Sách thấy biểu tình như vậy của y, nhất thời cảm thấy sợ hãi, lông tơ khắp người đều dựng thẳng lên.
Độc Cô Ly người này cơ hồ sẽ không có bất kỳ cảm xúc dư thừa. Nếu gặp phải chuyện gì, càng bình tĩnh, lại càng đáng sợ, càng bình tĩnh, lại càng đại biểu cho cơn bão trong lòng y mãnh liệt đến mức nào.
Trước đây hắn từng thấy thái độ của Độc Cô Ly đối với địch nhân.
Hoàng đế và Tướng quân Tuyết Quốc, cùng một vị trưởng lão đã lên tiếng chọc giận Độc Cô Ly. Lúc ấy Độc Cô Ly cũng là biểu tình bình tĩnh này, một tia biểu cảm dư thừa cũng không có.
Về sau vị Tướng quân của Tuyết Quốc bị sói hoang gặm nhấm thi thể, còn vị trưởng lão kia bị ép đến không thể không cầu Độc Cô Ly chi bằng để cho ông ta chết cho ông một cái thống khoái đi.
Nhưng Độc Cô Ly từ đầu đến cuối, thần sắc vẫn lạnh nhạt, ngay cả biểu tình lau máu tươi trên tay cũng giống như đang ưu nhã đang đánh đàn. Làm cho da đầu của người ta tê dại.
Chính vì vậy, Bạch Cảnh Sách xưa nay chưa bao dám tùy tiện chọc vào Độc Cô Ly.
"Đoàn cô nương, đem tình huống các ngươi gặp phải nói ta nghe kỹ một chút." Độc Cô Ly vuốt ve dấu ấn hoa Mai gồ ghề phía sau lưng thi thể trong ngực, mặt mày u lãnh.
Đoàn Sơ Liễu che miệng, khóc lóc đứt quãng đem câu chuyện Lý Thanh Vân đã nói kể cho lại Độc Cô Ly nghe.
Độc Cô Ly nghe xong, chỉ hỏi: "Tại sao quân đội Ung Quốc muốn bắt các ngươi?"
"Tại sao bọn họ đuổi theo các ngươi lâu như vậy cũng không đuổi kịp?"
"Tại sao Cửu Nhi ngã xuống vách núi nhưng vết thương lại không giống như ngã ra?"
Mọi người nghe xong liên tiếp những vấn đề này, kinh ngạc nhận ra sự bình tĩnh của Độc Cô Ly gần như đến mức tuyệt tình.
Đoàn Sơ Liễu bị một loạt vấn đề này ném đến sắc mặt tái nhợt, cô tổ chức ngôn ngữ khó khăn giải thích hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Bạch Cảnh Sách nắm chặt hai tay, thấy Đoàn Sơ Liễu như vậy, không khỏi hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô.
Độc Cô Ly trong lòng đã có đáp án.
----------------%-----------------
Bọn họ không ở đây lâu, sau khi trở về Đoàn gia thôn, mọi người trong tộc Mỹ Nhân liền muốn mang Cửu Nhi đi chôn.
Khi sắp chôn thi thể Cửu Nhi, Độc Cô Ly đem thi thể trong tay ném ra ngoài, mọi người trong nháy mắt kinh hãi, không dám tin nhìn y.
"Đây không phải là Cửu Nhi." Độc Cô Ly thản nhiên nói.
"Cái gì?!" Các vị Mỹ Nhân tộc đều khiếp sợ. Các cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Độc Cô Ly, y rũ mắt lại nói: "Hắn không phải Cửu Nhi, Cửu Nhi của ta đi đâu rồi."
Đoàn Sơ Liễu mở to hai mắt: "Độc Cô công tử! Đây là Cửu Nhi, ngươi chính là không thể chấp nhận chuyện hắn đã chết!"
"Có ba lý do." Độc Cô Ly lạnh lùng nói.
"Thứ nhất, dấu ấn hoa Mai phía sau Cửu Nhi là ta tự mình đóng dấu, cây trâm hoa Mai này là trâm đặc thù do một vị hảo hữu của ta chế tạo. Là ấn ký độc nhất vô nhị trên toàn thiên hạ. Ngươi muốn dùng một ấn ký giả lừa ta, sao ta có thể không nhận ra."
"Thứ hai, Đoàn cô nương ngươi ngữ khí hỗn loạn, lắp ba lắp bắp, nói năng lộn xộn. Mặc dù nội dung hấp dẫn, nhưng giọng điệu của ngươi thực sự làm cho ta hoài nghi là ngươi đang nói dối."
"Thứ ba, quân đội Ung Quốc không hề có lý do để đuổi giết Cửu Nhi, cứ cho là bởi vì có Bạch Cảnh Sách ở đây, nhưng các ngươi cũng có thể bỏ hắn lại tự mình chạy trốn."
Lời này vừa nói ra, Mỹ Nhân tộc không thể tin nhìn qua Đoàn Sơ Liễu.
"Liễu Nhi, ngươi vì sao phải lừa gạt chúng ta?"
"Liễu Nhi tỷ tỷ, Cửu Nhi ca ca không có chết đúng không?"
"Liễu Nhi! Ngươi quá đáng lắm! Sao ngươi có thể lấy chuyện sinh tử ra đùa như vậy!"
Chỉ một phút ngắn ngủi, liền làm cho Đoàn Sơ Liễu vẻ mặt tái nhợt không còn lời nào để nói.
Đáy mắt cô ngưng tụ sợ hãi. Đột nhiên cảm thấy vị mỹ nhân thân dài ngọc lập phong hoa tuyệt đại trước mắt này, giống như một lưỡi đao sát khí đầy người.
Bị y để mắt tới, thì không có đường sống để đi.
"Ta... Ta cần gì phải nói dối mọi người?!" Đoàn Sơ Liễu đánh chết cũng không nhận, ánh mắt đỏ lên, phẫn hận nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, lời lúc này đây là thật tâm thật ý, "Cửu Nhi chết rồi! Hắn ta sẽ không bao giờ quay lại! Cửu Nhi không còn trên thế giới này nữa!"
Đoàn Sơ Liễu hai tròng mắt ngấng lệ, nhìn trưởng thôn cầu xin sự giúp đỡ: "Ngài tin ta đi, Cửu Nhi thật sự đã chết! Ta cũng không muốn Cửu Nhi chết, nhưng ta có biện pháp gì đây?"
Đoàn Hằng thấy bộ dáng Đoàn Sơ Liễu rơi lệ liền tin nàng, nhưng Độc Cô Ly nói như chém đinh chặt sắt, ông lại không biết nên tin bên nào mới tốt.
Bạch Cảnh Sách ngồi xổm xuống, lật xem thi thể này.
"Ngươi vì sao phải lừa gạt tất cả mọi người, Cửu Nhi không chết, hắn ở đâu? Nói đi."
Dây đàn trong tay Độc Cô Ly chính xác quấn quanh cổ Đoàn Sơ Liễu.
Đoàn Sơ Liễu sắc mặt trắng bệch, một khắc kia thật sự cảm nhận được tử thần tới gần, cô chưa bao giờ chứng kiến hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cô cắn răng nói: "Ngươi giết ta cũng không thay đổi được sự thật Cửu Nhi đã chết! Độc Cô Ly, ngươi chấp nhận hiện thực đi!"
Gió lạnh đìu hiu, quét qua thôn trang tản ra khí tức bi thương này.
Trưởng thôn Đoàn Hằng thở dài, gương mặt già nua đã mệt mỏi rất nhiều: "Thẩm Kỳ, con không biết nói dối, con nói cho ta biết, Cửu Nhi có phải đã chết hay không?"
Đôi mắt Thẩm Kỳ rũ xuống, thấp giọng nói: "Vâng, Cửu Nhi ca ca hắn... Đi rồi."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hoài oa oa khóc lớn lên, "Huhu, Cửu Nhi ca ca! Cửu Nhi ca ca của đệ!!"
Đoàn Hằng nghe vậy, suýt chút nữa đứng không vững.
Đôi mắt già nua của ông chăm chú nhìn Độc Cô Ly, ngữ khí đã có vài phần ý tứ cảnh cáo: "Độc Cô công tử, ta tin tưởng Liễu Nhi cùng Tiểu Kỳ, các nàng làm sao có thể gạt người đây? Ngươi đừng ép các nàng nữa, Cửu Nhi nếu... Đi rồi. Thì hãy để hắn đi mà không phải lo lắng. Hắn và Liễu Nhi được coi là em họ ruột thịt, nếu ngươi thật sự yêu Cửu Nhi, thì không nên làm tổn hại gia đình của hắn."
Lời này vừa nói ra, dây đàn trong tay Độc Cô Ly nháy mắt thu về. Sắc mặt y tái nhợt, cũng không bức bách người dân Đoàn gia thôn nữa.
Y biết Cửu Nhi chưa chết.
Dấu ấn hoa Mai ấy, y biết nơi đó đặc thù.
Là Cửu Nhi tìm một cái ấn ký hoa Mai lung tung ấn trên một cỗ thi thể vô danh, hắn cho rằng như vậy có thể lừa gạt y sao?
Cửu Nhi, tại sao ngươi lại đi? Tại sao lại nói dối ta là ngươi đã chết?
Tại sao...
Độc Cô Ly thẳng tắp lui về phía sau, một cỗ tanh ngọt truyền đến từ cuống họng, y cầm khăn tay, phun ra một ngụm máu.
"A Ly, ngươi không sao chứ." Bạch Cảnh Sách nhíu mày, hắn chưa từng thấy Độc Cô Ly để ý một người như vậy.
"Không sao." Độc Cô Ly lấy khăn tay lau máu nơi khóe miệng.
Tầm mắt y dần dần mơ hồ, trước mắt là khuôn mặt mọi người ở Đoàn gia thôn, cùng với toàn bộ Đoàn gia thôn, đều chiếu rọi tại đáy mắt y.
Lúc này đã là đêm khuya, mọi người giơ bó đuốc lên.
Bỏi vì Độc Cô Ly nôn ra ngụm máu kia, nên độc tố còn sót lại trong cơ thể đã được bài tiết ra ngoài. Hai mắt cũng dần dần rõ ràng.
Hai mắt y đã phục minh.
Độc Cô Ly lại không có vui mừng. Người muốn gặp không ở trước mắt, thậm chí vì chạy trốn khỏi y, mà làm ra hành động giả chết để lừa gạt y. Điều này sao có thể làm y vui vẻ đây.
"Ngươi có thể nhìn thấy rồi?" Bạch Cảnh Sách đưa tay lắc lắc trước mắt Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly lạnh lùng nhìn chăm chú Bạch Cảnh Sách một chút, ý tứ trong mắt không rõ, làm cho Bạch Cảnh Sách lui về sau một bước, cả người bốc lên hơi lạnh.
Đoàn Sơ Liễu lau nước mắt, trực tiếp đuổi người: "Nếu hai mắt Độc Cô công tử có thể nhìn thấy vật rồi. Vậy thì mời rời khỏi nơi này cho, Đoàn gia thôn không hoan nghênh người ngoài."
Độc Cô Ly thấp giọng nói: "Ta là phu quân của Cửu Nhi, ta không phải người ngoài."
Đoàn Sơ Liễu mở to hai mắt nói: "Hắn chưa từng thừa nhận a?"
Đúng vậy, Cửu Nhi chưa hề thừa nhận y.
Độc Cô Ly sải bước rời đi. Y theo trí nhớ, đi vào trong nhà Đoàn Sơ Liễu, nơi y thời thời khắc khắc ở cạnh Cửu Nhi cả ngày lẫn đêm.
Nơi bọn họ cùng sống cùng trải qua bảy ngày bảy đêm túy sinh mộng tử*, làm y cảm thấy nơi đây là thiên đường, là cực lạc nhân gian.*sống như đang sống trong cơn say, chết như đang chết trong mộng
Độc Cô Ly mở cửa phòng ra.
Đoàn Sơ Liễu cùng Bạch Cảnh Sách nhao nhao đi theo.
"Ngươi làm gì?!" Đoàn Sơ Liễu sợ Lý Thanh Vân để lại thứ gì đó không nên để lại, nuốt nước bọt.
Độc Cô Ly đưa tay vuốt ve bàn gỗ, y còn nhớ rõ ở chỗ này y ôm Cửu Nhi ngồi ở trên bàn hôn hắn. Cửu Nhi đỡ y dẫn y đi làm quen với mọi ngóc ngách trong phòng.
Trong những ngày mù không thể nhìn thấy, Cửu Nhi chính là đôi mắt của mình, là ánh sáng của mình, tất cả mọi thứ của mình.
Y thuận theo cái bàn sờ đến trên giường.
Chiếc giường này rất đơn sơ, nhưng có một chiếc chăn đẹp và hai cái gối đầu.
Y vẫn nhớ rõ mình đã cùng Cửu Nhi ở trên cái giường này liều chết triền miên như thế nào. Thân thể Cửu Nhi tiêu hồn mềm mại như thế nào, nơi đó quả thực là nơi cực lạc thiên đường của nhân gian, nếm qua một lần là có thể nghiện.
Độc Cô Ly lật chăn, lại nhìn thấy ngọc bội định tình y đưa cho Cửu Nhi.
Cửu Nhi không có giữ.
Độc Cô Ly cầm lấy ngọc bội Dương chi, lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa, trong mắt ngưng tụ bão tố.
"Cửu Nhi, ngươi muốn đi, ngươi đi rồi sao?"
---------------%-----------------Editor:
Độc Cô Ly: "Ta là phu quân của Cửu Nhi..."
Nhà ngoại: Đã gả chưa mà xưng ngọt sớt z :)). Tới tín vật người ta còn ko thu kìa.