Đế Vương Sủng Thần

Chương 86




“Là ngươi...” Vân Thiển thật không ngờ người đến lại là Thủy Thu Liên, nàng đang nghĩ rằng người đến là người đã mất tích trong hoàng cung, Thủy Thu Tích

Thủy Thu Liên vẫn một thân hồng y như trước, chỉ là lúc này trên đỉnh đầu còn có thêm đấu lạp, ngay cả như vậy, Vân Thiển chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra

“Không nghĩ tới ngươi vẫn nhận ra” Thủy Thu Liên nhấc màng sa trên đấu lạp ra, cười lạnh nhìn nàng thật lâu, cái loại ánh mắt tự giễu này làm cho Vân Thiển nhíu mày

“Rốt cuộc hai người bọn họ đã đi đâu” Vân Thiển không nói thẳng là cha mẹ mình, mà là nói hai người

Thủy Thu Liên giương môi cười

Từ sau khi Vân Phi cùng Lạc Song đuổi theo nàng rời đi liền không có chút tin tức gì, nhưng vì sao nữ nhân này lại bình yên vô sự đứng trước mặt mình, đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Vì sao chỉ không nhìn thấy hai người bọn họ.

“Ngươi lo lắng thừa rồi, hai người bọn họ, một là sư muội ta, một là sư huynh của ta, mệnh của bọn họ sẽ không nhanh....” Thủy Thu Liên buông màng sa trên đấu lạp ra, xoay người muốn rời đi, “Có lẽ bọn họ bọn họ cũng giống như các ngươi thôi, muốn sống tiêu dao khoát hoạt như thần tiên...” Cuối cùng, Thủy Thu Liên còn bỏ thêm một câu phía sau.

“Hắn không chết? Cho nên ngươi tìm thần y là vì người kia, còn là vì Thái tử Thuật quốc?” Vân Thiển lạnh lùng nói tiếp.

Thân mình Thủy Thu Liên sửng sốt, quay đầu, “Quả nhiên không thể giấu giếm được ngươi, sư muội sinh được đưa con giỏi thật!” Có lẽ lo lắng cho Cô Độc Hồng, nên nàng không thể nào ngăn được chua xót.

Phía sau mặt nạ, Vân Thiển nheo mắt, “Ngươi... đã nghĩ thông suốt?”

“Chỉ cần hắn có thể sống lại, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, các ngươi cũng sẽ được bình an, cho nên, ngươi vẫn là nên cầu nguyện ta có thể tìm được vị thần y trong truyền thuyết kia đi, nếu không, cũng sẽ có ngày ta ngóc đầu trở lại...” Dứt lời, bóng người liền nhoáng một cái, biến mất trước mặt Vân Thiển

Khóe môi Vân Thiển rút rút, nói gì vậy?

“Chủ tử” Mãi cho đến khi Thủy Thu Liên rời đi, Thấm Lan mới đi ra khỏi chỗ ẩn núp

“Trở về đi” Chỉ cần thiên hạ không loạn, lòng nàng liền an tĩnh, về phần hai người kia đã bị mình trừng phạt, tam quốc có thể bình an vô sự chính là kết cục tốt nhất.

Thấm Lan gật đầu, hướng về phía khách điếm bọn họ đã định đi đến.

Ngay tại lúc Vân Thiển cùng Thấm Lan rời đi, một bóng dáng có chút cao đi ra khỏi đám người, khóe môi nhếch lên, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên khí chất bức người...”

Vân Thiển biết Cô Độc Úy muốn cho mình du sơn ngoạn thủy, nhưng mà bọn họ đã ở Lô Quốc du đãng gần hai tháng, còn không có chút động tĩnh gì sao?

Vân Thiển nhìn nam nhân ngồi trên thuyền hoa, nhịn không được muốn dùng chân đá hắn, thằng nhãi này căn bản không muốn tìm thần y nào đó, mà mục đích chính của hắn là muốn mang mình đi đến dân gian chơi đùa.

“Thiển nhi, như vậy không phải rất tốt sao, vết thương trên người ta cũng đã dưỡng tốt hơn, kỳ thật không cần nhọc tâm đi tìm thần y gì đó... khụ....Càng có thể làm cái chuyện kia, ngươi đừng cho ta...”

“Cô Độc Úy” Vân Thiển ngồi trở lại vào ghế dựa lớn, nhìn bên cạnh giống như không thấy người, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đau đầu xoa xoa thái dương

Hiện tại Vân Thiển cũng không muốn nghĩ đến mộng giang hồ gì đó, nàng chỉ hi vọng người kia có thể ngoan ngoãn đi tìm thần y chữa khỏi vết thương trên người, nếu cứ như vậy bỏ qua, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, tuy nói không nghiêm trọng như vậy, nhưng Vân Thiển vẫn mong Cô Độc Úy có thể khôi phục bình thường nhanh một chút

Biết Vân Thiển lo lắng cho mình, “Thiển nhi, ta thật sự không sao, nàng xem xem, hai tháng nay không phải chúng ta đều tốt hết hay sao! Vì sao lại phải đeo phiền toái vào lưng chứ” Cô Độc Úy trang trọng khuyên bảo Vân Thiển không cần phải chuốt khổ cho mình, trừ bỏ nội thương, ngoại thương của hắn đã gần như bình phục rồi.

“Chủ tử!” Thấm Lan bước vào, trên tay cầm một phong thư, “Đây là thư của Vân đại nhân cùng phu nhân”

Vân Thiển đột nhiên nâng mắt, lập tức nhận thư trên tay Thấm Lan, mở ra nhìn, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ bây giờ cũng giống mình, cũng chính là đang du sơn ngoạn thủy. Đến bây giờ mới gởi thư cho nàng, còn không phải hại nàng lo lắng muốn chết sao, hai người này đúng là không phải ích kỷ theo dạng bình thường.

“Sao vậy?” Cô Độc Úy nhìn sắc mặt Vân Thiển, từ ghế đứng lên, đưa mặt mình tựa vào bả vai Vân Thiển, lấy thư từ trong tay nàng, nam âm dễ nghe vang lên, “Xem ra nhạc phụ nhạc mẫu đã tiến lên trước Thiển nhi một bước rồi!”

“Hai lão nhân gia này....” Vân Thiển cực kỳ tức giận, chính nàng còn đang vô cùng lo lắng an nguy của hai người bọn họ, không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại như vậy

Thấm Lan rời khỏi nội thuyền, đứng trước mũi thuyền, ánh mắt sắt bén nhìn ngó xung quanh, đề phòng người đánh lén

Bỗng nhiên, cảm thấy thuyền hoa trầm xuống, một tên nam tử anh tuấn trẻ tuổi từ trên không liền rơi xuống đỉnh thuyền hoa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Thấm Lan

Thanh Y cùng Thấm Lan đồng thời quay đầu, nhìn thấy trên thuyền hoa đột nhiên xuất hiện thêm một nam tử mà không khỏi hoảng hốt, tung người bay lên, trên mặt sông đột nhiên dậy sóng, ba người cùng nhau quần một chỗ, chiêu thức đưa ra, nước văng tung tóe.

Ba người đánh nhau khiến cho những người bên trong thuyền chú ý, lập tức chui ra ngoài, nhìn đến ba người đang hợp chiêu giữa sông, bọt nước mãnh liệt, mặt hồ rộng lớn như vậy, người kia là từ đâu tới chứ!

Vân Thiển không khỏi nhìn về Cô Độc Úy bên cạnh, Cô Độc Úy cười bí hiểm, “Yên tĩnh hai tháng, rốt cuộc cũng có cái náo nhiệt để xem!” Nói xong ý bảo Vân Thiển ngồi xuống

Phía sau lập tức có thuộc hạ chuyển đến phía trước thuyền một ghế con đến để bọn họ đón gió xem kịch vui!

Vân Thiển nhìn đoàn đoàn đánh nhau trước mắt chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn, liền quay trở lại ghế dài, nhẹ nhàng ấn thái dương, hơi hơi nhắm mắt.

“Nàng sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Tay Cô Độc Úy đặt lên trán nàng, rồi tự mình vươn tay đỡ nàng đi

Vân Thiển chỉ cảm thấy trận choáng váng này càng ngày càng nặng, tựa vào khuỷu tay Cô Độc Úy, gió lạnh thổi vào đầu càng nặng, từ khi nào mà nàng cũng trở thành yếu như vậy rồi?

Vân Thiển cảm thấy thân thể này tựa hồ như không còn là của chính mình, như thể sức khỏe của mình đang bị chậm rãi xói mòn, ngay cả khẩu vị ăn đều không còn, xem ra là bệnh rồi...

“Tại hạ vì dung nhan thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà đến đây, vì sao nhị vị lại đối xử với ta thô bạo như vậy, ngay cả một câu ta còn chưa nói đã xuống tay...” Trên mặt nước, tên nam tử kia cười không dứt, liên tiếp vươn tay muốn lấy đi khăn che mặt của Thấm Lan

Người này như thế nào lại biết Vân Thiển có mặt trên thuyền này, Thanh Y nhanh tay ngăn tên nam tử kia, không cho hắn chạm đến khăn che mặt của Thấm Lan

Mấy chục chiêu đã xuất ra, nhưng Thanh Y cùng Thấm Lan không thể bức lui được tên này, có thể thấy được võ công người này còn cao hơn hai người bọn họ

“Làm càn!” Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là người ngươi muốn xem là có thể xem sao, sắc mặt Thấm Lan trầm xuống, chiêu thức ngoan tuyệt, làm cho đối phương liên tục lui xuống.

“Trong thiên hạ ai lại không yêu mỹ nhân, huống chi tại hạ vì mộ danh mà đến, sao có thể lại bị cự tuyệt như vậy!” Lời nói nam tử kia ngã ngớn, tuyệt không chú ý đến xung quanh, nhưng lại rơi hết vào tai Cô Độc Úy

“Thiển nhi, xem ra ta có nhiều tình địch thật...” Một bên nhu thái dương cho Vân Thiển, một bên trêu ghẹo

Vân Thiển liếc mắt nhìn hắn.

“Chàng nói bậy bạ gì đó, nam nhân rõ ràng có ý tứ với Thấm Lan, lại cố tình nói mộ danh ta mà đến, nam nhân đều có chung một dạng...” Vân Thiển lạnh giọng nói, ác liệt trừng mắt với Cô Độc Úy

Cô Độc Úy sửng sốt, không ngờ một lời trêu ghẹo của mình cũng có thể làm người bình tĩnh như Vân Thiển tức giận, có chút khó hiểu. Mấy người phía sau cũng ngạc nhiên nhìn Vân Thiển.

Rõ ràng chính mình cũng là nam nhân, lại còn nói ra như vậy, Tứ tướng không biết nói gì, nhưng Doanh Doanh không từ nói, “Công tử, ngài đừng quên, người cũng là danh nam tử!”. Lời này vừa ra, Cô Độc Úy liền vui vẻ.

Vân Thiển nghe xong, trừng mắt nhìn Doanh Doanh một cái, Doanh Doanh thè lưỡi, vội vàng lùi về sau

Tính tình công tử gần đây ngày càng tệ, làm hại Doanh Doanh cũng không dám đến gần, sợ đụng phải rủi ro a

Vân Thiển ngồi dậy, đột nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể mềm nhũn, thẳng tắp ngã về phía sau

“Thiển nhi?” Cô Độc Úy nhanh tay nhanh mắt đỡ Vân Thiển, trên mặt xuất hiện một tia bất an, “Thiển nhi...” Đặt Vân Thiển xuống, lo lắng gọi nàng.

Mấy người phía sau kinh hãi, sức khỏe Vân Thiển đột nhiên suy yếu, thực là dọa bọn họ.

“Hoàng thượng, thân thể đại nhân có thể do nhiễm gió, mau chóng dìu đại nhân vào trong nghỉ ngơi...” Phó Văn Tình thận trọng, nhìn khóe môi Vân Thiển có chút phát run, hiển nhiên là vô lực mà tạo thành

Cánh tay Cô Độc Úy khẽ run, nâng thân thể yếu đuối vô lực của Vân Thiển dậy, đây là vì sao chứ?

“Không có việc gì...” Chính là màn đen kia chỉ trong nháy mắt, hiện tại lại có một chút cảm giác bình thường, Vân Thiển nắm tay Cô Độc Úy, ổn định thân mình

“Để tại hạ xem xem!” Tên nam tử kia xuyên qua hai người đang công về phía hắn, xong lên thuyền

Vài vị phía sau thấy thế, vội vàng rút vũ khí trong tay ra, chỉ cần nam tử kia lại gần đây thì vũ khí sẽ hướng về phía hắn

“Để hắn lại đây...” Trong lòng Cô Độc Úy lo lắng cho cơ thể Vân Thiển, hơn nữa, trên người hắn còn có vị thuốc, chắc chắn là thầy thuốc vô danh

Mấy người phía sau đều im lặng thu hồi binh khí, định trụ thân hình nhìn tên nam tử xa lạ kia phòng bị

Chỉ thấy tên nam tử kia đưa ở cạnh thuyền, nhanh tay bắt mạch cho Vân Thiển, sắc mặt ngưng trọng...

“Hoàng...” Mấy người phía sau đồng thời lo lắng.

Cô Độc Úy đưa tay ngăn lại

Thấm Lan cùng Thanh Y trở lại trên thuyền, ngưng mắt nhìn tên nam tử kia

Dưới mặt nạ, Vân Thiển nhíu mày, nếu thân thể của nàng có tình trạng gì không hay, nhất định sẽ khiến Cô Độc Úy lo lắng...

Vân Thiển hạ quyết tâm, chỉ cần tên này nói gì đó lung tung, nàng trước tiên sẽ chế trụ cổ hắn, trực tiếp chấm dứt sinh mạng của hắn (nhamy111: ta thấy đoạn này Thiển tỷ quá tàn nhẫn gùi nha!!!)

Tên nam tử kia trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn Vân Thiển...

Tim mọi người đều bị nhấc lên tới cổ họng

Trong lòng Cô Độc Úy có tiếng rơi nhẹ, dường như có sự tình gì đó không rõ đang phát sinh trên người Vân Thiển, trong nháy mắt sắc mặt hắn trầm xuống

“Rốt cuộc là sao?” Vân Thiển đạm thanh hỏi

“Ngươi... là hỉ mạch...”

“Cái gì?!?”

“Cái gì?!?”

“Cái gì?!?”

“Cái gì?!?”

“Cái gì?!?”

--- ------ ---- hết chương 86---- ------ ---