Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 97: 97: Chương 95




Ngày đầu tiên kỳ thi thử lần một.

Chỗ ngồi lần này xếp theo tên, Doãn Triệt khoác cặp vào phòng thi tìm chỗ, không cần xem số báo danh, chỉ cần kiếm bóng dáng em trai cậu là biết vị trí của mình.

"Nghe nói anh nhờ bố kiểm tra một chai đồ uống?" Không biết Doãn Trạch hay tin từ đâu: "Đồ uống có vấn đề à? Ai đưa? Trình Hạo?"

"Không phải cậu ta, có khả năng là anh nhầm, chưa chắc đã có vấn đề."

"Không hẳn, ai biết anh lại làm gì để người ta ghét."

Doãn Triệt tập mãi thành quen, hỏi em mình: "Dạo này em với Bạch Ngữ Vi vẫn êm đẹp chứ hả?"

Doãn Trạch ngớ người: "Tự dưng anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Con người bạn ấy rất tốt, em đừng chơi đùa tình cảm của người ta."

"Biết rồi, cần anh nói chắc." Doãn Trạch rời mắt: "Mặc dù tôi thường thay người yêu nhưng chắc chắn sẽ không bắt cá hai tay."

"Sau này em vẫn định thay người khác sao?"

"Xem cách cư xử của cậu ấy thế nào đã, bây giờ đã sắp phiền chết tôi rồi, suốt ngày càm ràm kêu tôi trẻ con, lắm chuyện thật sự, bạn gái cũ của tôi ai cũng ngoan hơn cậu ấy."

Doãn Triệt mỉm cười: "Nhưng thời gian em ở bên bạn ấy dài hơn bất cứ ai."

"... Đấy là tôi lười thay người khác."

Doãn Triệt không vạch trần để em trai đỡ giận, ảnh hưởng lát nữa làm bài.

Ba ngày thi loáng cái trôi qua.

Quả tình độ khó của đề thi lần này như lời thầy cô đã nói, không phải để khảo sát học sinh mà là hành xác học sinh.

Bình thường học sinh tốp đầu trường Trung học số 1 đều thi không dưới 130 điểm, đợt này thi xong bị đả kích nặng nề, trầm cảm gấp đôi, lần đầu tiên cảm thấy ở trong phòng thi mình nhỏ bé, đáng thương và bơ vơ tới vậy.

Trong phút chốc thư viện và phòng tự học trường Trung học số 1 hết chỗ trống vào giờ nghỉ trưa, tất cả đều là học sinh quyết chí tự cường.

Trương giáo chủ đi ngang qua thư viện, chứng kiến cảnh miệt mài chăm chỉ mà hài lòng vô cùng, xem ra thỉnh thoảng thi khó một chút giúp kích thích chí tiến thủ của học sinh.

Ông lượn quanh một vòng, bỗng nhiên trông thấy hai bóng dáng quen thuộc đằng sau một kệ sách, tập trung nhìn kỹ, một trong hai lại là hạng nhất khối của trường ông.

Rất tốt rất tốt, kể cả Tưởng Nghiêu cũng bắt đầu cố gắng, tương lai trường Trung học số 1 đáng mong đợi lắm đây.

Trương giáo chủ lặng lẽ đi sang, định bụng tặng một câu khen ngợi bất ngờ, càng đến gần thì tiếng bàn luận của đôi trẻ càng rõ.

Tưởng Nghiêu: "Quyển này hay, tin tôi đi."

Doãn Triệt nghía trang bìa vẽ mấy bóng ma đen sì: "Tôi không đọc truyện kinh dị."

Tưởng Nghiêu: "Cậu sợ à? Không sao, tôi đọc cho cậu nghe, tối sang phòng tôi, sợ thì nép vào lòng tôi... Á đù! Thầy Trương? Thầy đừng doạ em chứ."

Trương Dận Phong câm nín cùng cực: "Lúc nào rồi mà hai đứa còn ở đây đọc truyện! Lần này thi tốt lắm đúng không? Hả?"

Tưởng Nghiêu cười: "Làm đề suốt một tuần, em cam đoan không thành vấn đề."

Trương giáo chủ nửa tin nửa ngờ, nhưng ông biết khả năng của Tưởng Nghiêu, ngày xưa là hạng nhất ở trường Trung học số 8, chuyển đến Trung học số 1 vẫn hạng nhất, chỉ cần phát huy bình thường thì đoán chừng thi thử lần một cũng có thể nằm trong top 10 toàn thành phố.



Có điều cậu bạn bên cạnh Tưởng Nghiêu lại kém xa.

"Doãn Triệt, Tưởng Nghiêu người ta hạng nhất khối đọc truyện đã đành, sao em cũng đọc theo? Học tập ưu điểm của người ta đi chứ, thời gian đọc truyện chẳng bằng làm thêm vài đề."

Doãn Triệt: "Vâng, em biết ạ."

Trương giáo chủ răn dạy một lúc rồi đi.

Tưởng Nghiêu tì cằm lên vai thỏ con nhà mình, xoa đầu cậu: "Trước mặt thầy giáo giả vờ ngoan ngoãn thế, tối qua đạp tôi xuống giường rõ đanh đá."

"Đáng đời cậu." Doãn Triệt tiếp tục tìm sách mình muốn đọc.

Tưởng Nghiêu toe toét, không để trong lòng: "Ê, lần này thi cậu nhắm được hạng bao nhiêu? Lên năm mươi hạng nữa à?"

"Lần này tôi không khống chế điểm."

"Hửm?" Tưởng Nghiêu hiểu ngay: "Ý cậu là..."

"Tôi muốn cho người báo cáo tôi lần trước biết." Ngón tay Doãn Triệt lướt qua từng cuốn sách: "Tôi không truy cứu, không có nghĩa là tôi không tức giận."

Phen này Doãn Triệt giận lắm, giận đến mức dù Tưởng Nghiêu biết trước tình hình, sau khi trường phát xếp hạng thi thử lần một cũng hơi khó tin, càng khỏi phải nói giáo viên và các học sinh khác ở trường Trung học số 1.

"Tôi không nghe nhầm đấy chứ... Ai là hạng nhất lớp mình cơ?" Chương Khả đờ đẫn đặt câu hỏi.

Trần Oánh Oánh ngẩn ngơ: "Ông không nghe nhầm đâu... Đúng là cậu ấy..."

Ngô Quốc Chung nhăn mày nhìn bảng xếp hạng toàn thành phố của cả lớp trong tay.

Từ số có một chữ số đến số có năm chữ số đều có đủ, đây là điều bình thường, nhưng có tận hai số có một chữ số thì rất không bình thường.

Có thể lọt top 10 toàn thành phố, hẳn là lớp thầy chỉ có một mình Tưởng Nghiêu mới phải

Vậy mà điểm của em học sinh này còn bằng Tưởng Nghiêu, cùng xếp thứ hai.

Ngô Quốc Chung và Trương Dận Phong cố ý điều tra camera trong phòng thi, nghi ngờ phải chăng hai anh em nhà họ Doãn đã thông đồng với nhau, tuy nhiên xem từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bất cứ dấu vết gian lận nào.

Học sinh hơi có vấn đề như Doãn Triệt không ngờ thật sự thi được hạng hai toàn thành phố.

Sau khi tan học, đúng như dự đoán Doãn Triệt bị gọi lên văn phòng, sắp bắt đầu tự học tối mới trở về, vừa về đã được người người vây quanh.

Học sinh A1 sốc cả một ngày, bây giờ tâm trạng bình tĩnh hơn nhưng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Quách Chí Hùng: "Anh Triệt, lão Ngô hỏi cậu cái gì? Có phải thầy cũng nghi ngờ cậu đổi đầu không?"

Doãn Triệt: "Thầy hỏi tôi sao tự dưng thi điểm cao thế."

Quách Chí Hùng lập tức giơ tay: "Tôi cũng muốn nghe!"

"Tôi cũng muốn!"

"Rửa tai lắng nghe!"

Trong mắt các bạn lớp A1, Tưởng Nghiêu giành hạng nhất hoàn toàn là do ông trời trượt tay, lúc rót IQ vào não hắn không cẩn thận đổ quá nhiều.



Nhưng anh Triệt của họ thì khác.

Doãn Triệt chú tâm học hành từ hồi mới nhập học, mấy kỳ thi lớn gần đây đều tiến bộ ổn định, chứng tỏ nỗ lực được đền đáp, lần này có thể đạt thành tích cao chắc chắn là vì cậu đã nắm được mẹo học tập hiệu suất cao.

Ấy là trời không phụ lòng người! Có công mài sắt có ngày nên kim!

Quách Chí Hùng: "Cậu mau nói đi, bọn tôi sốt ruột chết đi được."

Tưởng Nghiêu mua hamburger, coca và bánh ngọt ở ngoài trường: "Cho anh Triệt của các cậu ăn tối đã."

Doãn Triệt cắn hamburger, vẫn nóng hôi hổi, vừa nhai vừa trả lời: "Tôi chỉ nói tôi chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên."

Dương Diệc Lạc ghi lại câu này vào vở một cách nghiêm túc: "Hoá ra là vậy..."

Chương Khả suy tư: "Học chăm chỉ thành tích có thể đi lên thật sao?"

Hàn Mộng: "Mày nghe cậu ấy bốc phét à, hạng một trăm hai trăm của người ta là thi bừa chơi chơi thôi, hạng năm nghìn hơn của mày là khả năng thật."

Chương Khả: "Phải ha..."

Hàn Mộng hỏi tiếp: "Anh Triệt, Tưởng Nghiêu truyền thụ bí kíp gì cho cậu hả? Nói cho bọn tôi với."

Tưởng Nghiêu cười: "Các cậu thật sự muốn nghe?"

Quần chúng đồng loạt gật đầu, trong mắt tràn đầy khao khát kiến thức.

Tưởng Nghiêu: "Đáng tiếc, bí kíp này chỉ có tình nhân song tu..."

Doãn Triệt đạp chân ngắt câu nói không đứng đắn của hắn: "Người có thể bị trừ sáu điểm trình bày không có tư cách nói chuyện."

Nhắc đến việc này ai nấy đều vui: "Anh Nghiêu đúng đỉnh, toán văn anh mỗi môn bị trừ hai điểm trình bày, nếu không chưa biết chừng đã được hạng nhất toàn thành phố rồi."

Tưởng Nghiêu giữ vững ghế: "Đâu thể trách tôi, ai biết giáo viên chấm thi lần này nghiêm khắc với phần trình bày như thế."

Chuông reo báo vào tiết tự học tối, những người khác đành về chỗ trước. Doãn Triệt vứt giấy bọc hamburger đã ăn hết, hơi no nên không ăn nổi bánh ngọt. Cậu nghĩ ngợi: "Lát nữa mang cho em tôi vậy."

"Đừng, bây giờ cậu đi gặp nó khác nào diễu võ dương oai."

Lần này Doãn Trạch xếp hạng sáu toàn thành phố, hạng ba khối, cũng là thành tích rất tốt, nhưng đối với học sinh thường xuyên đứng vững hạng một toàn trường, rớt xuống hạng hai đã vô cùng khó chịu chứ đừng nói rớt xuống hạng ba. Tưởng Nghiêu gần như có thể tưởng tượng Doãn Trạch sẽ thốt ra lời lẽ châm biếm thế nào.

"Vậy cho ai ăn? Cậu đâu thích đồ ngọt."

"Để dành làm bữa khuya đi." Tưởng Nghiêu chống đầu nhìn cậu, bỗng dưng nhếch miệng cười: "Cậu giỏi thật."

"Tàm tạm, vẫn có lỗi sai, lần sau sẽ vượt cậu."

"Ăn nói ngông đấy, càng ngày càng giống trùm trường."

"Trước đây không giống à?"

"Không, trước đây cậu chỉ giống hoàng tử bé cô độc, điệu bộ không để ý thứ gì, cảm giác bất cứ khi nào cậu cũng có thể bỏ đi mà không hề lưu luyến." Tưởng Nghiêu thì thầm: "Bây giờ cuối cùng cũng giống một người sống rồi."

Một người biết vui, biết giận hờn, biết mạnh dạn bày tỏ, biết dũng cảm đáp trả, biết phách lối thể hiện khả năng.

Bé thỏ đã không còn lo được người khác nhớ đến, cuộc đời bị vùi lấp mười năm ròng đang sáng bừng từng chút một, không biết tương lai sẽ xán lạn và chói mắt nhường nào.