Cũng may dường như cô gái nhỏ không phải chờ đáp án của anh, vừa ký tên vừa tự nói: "Nếu anh không còn nữa, em sẽ tái giá. Diệp Giai Chính, nên anh nhất định đừng chết, chết rồi anh nỡ để em gả cho người khác sao?"
Trái tim anh khẽ nhói, anh biết Tinh Ý vẫn chưa quên chuyện tối hôm qua. Cô vẫn có bóng ma, vẫn còn sợ hãi. Vẻ mặt của anh thêm ôn hòa, từng câu từng chữ nhận lời cô: "Được, tôi sẽ không chết."
Tinh Ý ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười, mới chạy tới quầy tính tiền mượn một hộp mực đóng dấu về, cẩn thận vươn ngón trỏ ấn xuống nơi để đóng dấu, nhẹ giọng nói: "Không mang con dấu, chỉ có thể tạm chấp nhận thế này."
Cô lại cẩn thận nhìn một lúc, mới thu tay lại, cười tủm tỉm đưa một tờ cho Diệp Giai Chính: "Được rồi, cất kỹ đi."
Diệp Giai Chính cất hôn thiếp vào, chờ cô ăn xong mới cùng nhau trở về. Đi được nửa đường, Diệp Giai Chính nói: "Lát nữa anh trai em sẽ gọi điện thoại đến đây."
Tinh Ý sửng sốt, chợt cảm thấy có chút sợ hãi. Cô muốn kết hôn, không hề hối hận, nhưng vấn đề là... anh trai nhất định sẽ không tha cho mình. Cô đành kéo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "...Anh định nói thật với anh ấy sao?"
Diệp Giai Chính do dự một chút.
Cô liền lắc tay anh, cực kỳ đắc ý: "Được rồi, em biết anh sợ bị anh cả mắng. Vẫn nên để em nói đi."
Trong ngoài biệt thự là một khung cảnh vui vẻ, thời gian bọn họ ra ngoài, đội cảnh vệ đã dán chữ "hỷ"(喜) lên. Tống Quốc Binh đi một chuyến mang rượu và bánh trở về, đặt cả bên trong lẫn ngoài, dặn dò toàn bộ cấp dưới: "Chỉ có thể xem! Bánh ngọt có thể ăn mấy miếng. Khi nào về thành, Đốc quân nói sẽ mời mọi người uống rượu!" Không khí vui vẻ như vậy, sự căng thẳng từ hôm qua lại dịu đi không ít.
Diệp Giai Chính vừa xuống xe liền đến thư phòng, Tinh Ý rảnh rỗi một mình tản bộ bên hồ, tuyết vẫn đang rơi, băng trên mặt hồ rất dày, không có bóng người. Cô đi một vòng, quay lại đằng sau biệt thự, không ngờ nhìn thấy một vườn hoa nhỏ. Hiện tại là mùa đông, bọn họ đột ngột vào ở, bên trong rất hoang vu.
Cảnh vệ theo từ xa, thấy cô bỗng nhiên dừng lại, vội vàng chạy tới hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tinh Ý phát hiện bọn họ đều đã sửa xưng hô, sững sờ một lúc, cười lắc đầu: "Không sao." Cô thấy tuổi tác của anh ta cũng không lớn, mặc áo khoác đồng phục cảnh vệ, lạnh cóng đến mức môi hơi tái, bèn hỏi, "Rất lạnh đúng không? Tôi đi cũng lâu rồi."
Cảnh vệ bẽn lẽn cười, lùi về phía sau mấy bước bắt đầu đi theo xa xa, không lên tiếng quấy rầy. Tinh Ý cũng ngại đi dạo tiếp, vội vàng trở về phòng. Cửa thư phòng lầu hai khép hờ, Tống Quốc Binh vừa vặn ra ngoài, cười nói: "Phu nhân tới rất đúng lúc, Đốc quân đang gọi điện cho Liêu tiên sinh."
Tinh Ý cười mỉm với anh, đi vào thư phòng, Diệp Giai Chính đang đứng xoay lưng gọi điện thoại. Có lẽ mọi chuyện tiến triển thuận lợi, anh thỉnh thoảng gật đầu, lại nhìn thoáng ra phía sau, vẫy tay ra hiệu cô đến. Tinh Ý đến bên cạnh anh nhận lấy ống nói, "A lô" một tiếng, Liêu Nghệ Hàng bên kia ống nghe liền vội vàng hỏi: "Em gái, hôm qua có bị thương không?"
"Không có." Tinh Ý vội vàng nói, "Em không sao, anh cả."
Điện thoại bên kia trầm mặc một chút, tín hiệu không tốt lắm, giọng của Liêu Nghệ Hàng hơi mơ hồ, còn có chút tạp âm, hung hăng nói: "Diệp Giai Chính làm cái quỷ gì thế, mang em theo bên cạnh cũng xảy ra loại chuyện này."
Tinh Ý vốn định nói luôn cho anh cả chuyện kết hôn, kết quả vừa nghe thấy giọng điệu của anh liền hơi rụt lại, căng da đầu nói: "Anh cả..."
Liêu Nghệ Hàng cũng thương em gái tối hôm qua bị kinh sợ, nghe thấy giọng của cô, mềm lòng hơn một chút: "Sao vậy?"
Cô hít một hơi sâu, lại nghiêng đầu nhìn Diệp Giai Chính một cái, nói nhanh: "...Diệp Giai Chính có chuyện muốn nói với anh."
Diệp Giai Chính: "......"
Anh dừng một chút, duỗi tay nhận ống nghe, Liêu Nghệ Hàng có chút nghi hoặc hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Chuyện tới mức này, anh cũng chỉ đành quyết tâm: "Anh cả, tôi và Tinh Ý đã kết hôn."
"..." Điện thoại bên kia trầm mặc rất lâu, Liêu Nghệ Hàng chậm rãi hỏi, "Cậu có ý gì?"
"Đã đăng báo, trao đổi hôn thiếp." Diệp Giai Chính nói rõ hơn một chút.
Tiếng hít thở bên kia điện thoại nặng nề hơn: "...Ông nội có biết không?"
"Không biết."
Trong phòng lặng như tờ, Diệp Giai Chính còn cho rằng điện thoại đã ngắt, thì nghe bên kia giận dữ gầm lên: "Cậu lặp lại lần nữa?!" Anh không khỏi đẩy ống nghe ra xa một chút, dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn lặp lại lần nữa.
Lần này, đến cả Tinh Ý cũng nghe rất rõ ràng, Liêu Nghệ Hàng chưa từng sẽ chửi thề mắng người gần như cáu tiết rống lên: "Diệp Giai Chính cậu mẹ nó có phải người hay không! Tối hôm qua cậu hại con bé thiếu chút nữa bị nổ chết, hôm nay còn lừa con bé kết hôn sao?!"
Tinh Ý vô thức nhìn thoáng qua Diệp Giai Chính, biểu cảm trên sườn mặt anh có chút cứng đờ, nhưng không giải thích, chỉ yên lặng nghe lớn tiếng quở trách của Liêu Nghệ Hàng bên kia điện thoại. Cô cảm thấy anh rất vô tội, suy cho cùng... người ép anh đăng báo công khai, vì thế không khỏi vươn tay muốn nhận điện thoại giải thích với anh cả.
Nhưng anh nắm cổ tay của cô ngăn lại, khẽ lắc đầu. Tinh Ý đành rầu rĩ từ bỏ, đứng cạnh anh yên lặng chờ anh cả tức giận xong.
Liêu Nghệ Hàng mắng một trận thật đã, cuối cùng có lẽ hết nghĩ ra từ gì mới nói: "...Chuyện này chưa xong đâu! Em gái tôi không thể vội vàng gả cho cậu như vậy được!" Nói xong cụp một tiếng ngắt điện thoại.
"Sao anh không nói là ý của em?" Tinh Ý đẩy anh, sốt ruột nói, "Sao mà không nói tiếng nào, chỉ nghe anh cả mắng thế?"
Anh duỗi ra tay ôm cô vào ngực: "Anh trai em không nói sai. Tôi bị mắng là phải." Dừng một chút, nói tiếp, "Biệt thự này vốn định xây thêm một chút, chờ chúng ta kết hôn, mùa hè có thể đưa em tới tránh nóng. Nào ngờ vào ở trong tình cảnh thảm bại như vậy chứ."
Liêu Nghệ Hàng mắng không sai, nếu đổi thành Văn Hinh và Tiêu Thành tự định chung thân như vậy, cho dù ý là của Văn Hinh, anh cũng nhất định sẽ chạy đến đánh gãy chân Tiêu Thành.
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nhà kính đằng sau thì sao? Có tu sửa không?"
Diệp Giai Chính có chút không xác định: "Em có thích hoa không? Đến lúc đó em thích trồng loại gì thì trồng loại đó."
Cô ngẩng đầu lên từ lòng ngực anh, mỉm cười nói: "Trồng loại hoa mà em thích trong nhà kính sao?"
Anh thản nhiên nói: "Chỉ cần em thích, tôi sẽ cho người trồng phủ kín hoa hồng hoặc bách hợp trong nhà kính, được không?"
"Đây là tình tiết trong tiểu thuyết mà anh tịch thu của Văn Hinh." Cô không thương tiếc chọc thủng trái tim anh, "Văn Hinh nói anh đã lén đọc."
"...Tiểu Tứ nói bậy đấy." Diệp Giai Chính có chút thẹn quá hóa giận hừ một tiếng, "Tôi làm gì có thời gian mà đọc."
"Thật sao?" Đuôi lông mày cô khẽ nhếch lên, "Nhưng Văn Hinh nói là Tiêu Thành đã nói với con bé."
Diệp Giai Chính khẽ ho khan một tiếng, buông cô ra đi vòng ra sau bàn sách, giả vờ nghiêm túc đọc điện báo. Tinh Ý thích nhìn bộ dáng hiếm khi quẫn bách của anh, nhưng cảm thấy trêu ghẹo đủ rồi, bèn thỏa mãn nói: "Vậy anh làm việc đi, em ra ngoài."
Lúc đi tới cửa, Tinh Ý quay đầu lại phát hiện anh đang chuyên chú nhìn bóng lưng mình, tầm mắt giao nhau mới giả vờ hờ hững nhìn nơi khác. Cô dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Anh Hai có lòng như vậy, em không cảm thấy chuyện này quá vội vàng." Cô khẽ mỉm cười, như thể đóa hoa ấm áp trong ngày đông, "Anh đừng để ý người khác nói thế nào, dù là anh cả cũng không cần quan tâm. Em thật sự cảm thấy... rất vui."
Cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại. Diệp Giai Chính hồi tưởng lại từng chữ cô nói, khoan khoái thỏa mãn như vậy, tựa như... lữ khách bước đi đã lâu cuối cùng có thể uống một cốc nước ngọt, cũng tan biến mọi âu lo của anh.
—
"Đốc quân..." Tống Quốc Binh gõ cửa, "Trong thành có động tĩnh."
"Cả ngày hôm nay Đại tiểu thư ở phủ soái. Đoán chừng đang tra xét nơi ở của ngài. Cố tham mưu trưởng vẫn không xuất hiện, nhưng trước lúc mất dấu, có người đã thấy ông ta tiến vào Tô Giới Nhật."
Diệp Giai Chính không nói gì, chỉ gật đầu: "Nếu có điện báo của hai vị quân trưởng Tôn và Dương, lập tức đưa đến đây."
Tuyết ngoài cửa sổ rơi càng lớn, trông ra một mảnh trắng xoá, chữ "Hỉ" dán trên cửa sổ tươi sáng ấm áp.
Ngày vui như vậy, nét mặt anh lại bình tĩnh cảnh giác, quay đầu nói với Tống Quốc Binh đang chờ quân lệnh: "Mật điện báo cho đồn trú trong thành, một khi trở mặt với Nhật, không cần cố kỵ mà bắt nhốt Cố Nham Quân. Nếu như chống cự, không màng sống chết."
Tuy anh không ở bộ quân, nhưng công việc của Tiêu Thành trước đó sắp xếp rất chu đáo, nơi này được chọn làm Bộ tư lệnh, cũng có một hệ thống thông tin liên lạc hoàn chỉnh. Tin tức từ các quân tiền tuyến liên tục truyền về, cần anh xem xét và xử lý ngay. Ở đồn trú vịnh Ngõa Tử của quân đoàn 31 đặc biệt quan trọng, Tiêu Thành đang tiếp quản bộ đội "Hộ hàng" của Cao Hành Phong, ra tay ở đường thủy nhất định phải đi qua nơi có bố trí thuỷ lôi, trước mắt hết thảy đều thuận lợi.
Đêm khuya, cảnh vệ bưng một bát bánh trôi vào:
"Đốc quân, các anh em nấu đồ ăn. Ngài muốn ăn một chút hay không?"
Chuyến này tới gấp gáp, không chuẩn bị đầu bếp và người giúp việc, đồ dùng cũng do cảnh vệ đi mua ở thị trấn và huyện thành. Diệp Giai Chính nhận lấy hỏi: "Phu nhân đâu?"
"Phu nhân đã sớm về phòng ngủ, không ra ngoài."
Diệp Giai Chính gật đầu, hỏi tiếp: "Rượu mà buổi chiều mang về đâu?"
Cảnh vệ vội vàng nói: "Đốc quân, bọn tôi không uống lén, đặt ở dưới lầu."
Anh nghĩ một chút: "Lấy cho tôi một chai mang lên đây."
Rượu mua trong huyện là Thiêu Đao Tử bình thường, Diệp Giai Chính uống một ngụm, tựa như một con rồng lửa chui xuống từ lưỡi, đốt cháy đến tận dạ dày. Anh duỗi tay nới lỏng cổ áo, vào phòng tắm rửa thay một bộ đồ, toàn thân thư giãn hơn một chút mới thông qua hành lang nhỏ đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có một chiếc đèn tường, rèm cửa kéo kín mít.
Có lẽ do uống rượu, Diệp Giai Chính cảm thấy các giác quan trở nên cực kỳ nhạy cảm. Không biết vì sao, chỉ cần là nơi có cô, trong phòng sẽ có một loại hương thơm nhàn nhạt mà không thể ngửi thấy ở nơi khác. Anh khẽ ngồi xuống một bên giường, nhẹ nhàng vén chăn.
Động tác của anh rất nhẹ, Tinh Ý ngủ hơi nông, chỉ cảm thấy sự mát lạnh đang tới gần, mở mắt mới thấy rõ là anh, mềm mại gọi "Anh Hai", trở mình lại muốn ngủ tiếp.
Cô vừa nhắm mắt lại, mới cảm thấy có chút không đúng, từ từ ngồi dậy nói: "Anh... làm gì thế?"
Tóc của anh còn hơi ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống trán, nụ cười ánh mắt đặc sệt gần như muốn tràn ra, lông mày thanh tú hơi nhướng lên: "Ngủ."
Cô duỗi tay tóm lấy chăn bông, lặng lẽ kéo về phía mình, mái tóc dài còn rối loạn nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo: "Lầu hai còn có... phòng ngủ."
Anh nén cười đè lên cổ tay của cô: "Diệp phu nhân, hình như em đã quên quan hệ hiện tại của chúng ta."
Tay anh rất lạnh, khiến cô cũng hơi run run, Tinh Ý không nhịn được hỏi: "Anh rất lạnh sao?"
Anh thuận thế nhích lại gần: "Tắm bằng nước lạnh." Đây là thói quen của anh ở trong quân, do cơ thể khoẻ mạnh nên mùa đông cũng không để ý lắm. Lúc này bị cô hỏi đến mới cảm thấy hơi xót xa, chỉ sợ đã truyền hơi lạnh cho cô.
Tinh Ý tránh đi, do dự một chút: "...Vậy anh ủ ấm một chút đi."
Anh không dám tới gần cô, chỉ dám lấy chăn nhẹ nhàng đắp trên bụng. May mà thanh niên trẻ mạnh khỏe, trong phòng lại ấm áp khiến cả người anh nhanh chóng ấm lên, chậm rãi vươn tay thử đặt lên lưng cô.
Tinh Ý rất nhạy cảm, đè tay anh lại, nhẹ giọng nói: "Ngủ thì ngủ cho đàng hoàng."
Anh cười rầu rĩ, tay còn lại cũng vươn qua ôm lấy cô.
Vòng tay anh vững chắc ấm áp, so với ngủ một mình, Tinh Ý càng thêm an tâm. Cô không giãy giụa mà xoay người dựa vào vai anh, nặng nề nhắm hai mắt lại.
Diệp Giai Chính lại không có cách nào ngủ yên được như cô, hai cơ thể áp sát như vậy, áo ngủ vải bông của cô cũng rất mỏng, ngực và cánh tay anh gần như có thể cảm giác được là da ấm áp mịn màng cùng với... bộ ngực mềm mại.
Diệp Giai Chính chỉ cảm thấy cả người khô nóng, chút rượu vừa uống bắt đầu dâng trào trong trái tim, tay của anh vốn đặt sau lưng cô khẽ cử động, dễ dàng chạm tới dưới lớp áo ngủ của cô. Sau khi khẽ chạm vào, thân thể mềm mại này dường như ngưng tụ càng nhiều ma lực, từng chút một hấp dẫn anh thăm dò càng nhiều.