” A, trên trời một ngày hạ giới một năm, ta đi lấy huyền cầm, nhân gian như thế não cũng muốn qua hơn một tháng, ta luyến tiếc để ngươi ở lại một mình.”
” Nga…… Hắc hắc, kỳ thật ta không sao, ta ở chân núi nơi đó chờ ngươi là tốt rồi.”
” Không được, ta cũng không nên tiếp tục để ngươi ủy khuất, làm ra vẻ không để ý như thế.”
” Thanh Vũ……” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
” Điểm Mặc……” Nhu tình như nước.
Thanh Vũ yên lặng quay đầu, kỳ thật hắn là sợ bị Dung Vân tiên quân trảo vừa vặn mà thôi…… Xem ra ngày sau nên đi mua cây cầm.